- Chị?
- Ừ.
- Lên thăm em hả?
- Không rảnh.
- Hứ.
- Giỡn thôi. Tan ca chưa đi uống nước với chị?
- 12 giờ khuya lận.
- Ồ. Thôi để lần khác hẹn gặp nha.
- Sorry chị.
- Không sao. Rảnh thì alo chị.
- Dạ. Bye chị.
Giờ biết đi đâu đây trời, không lẽ về cửa hàng. Nghĩ một hồi cô thấy hơi đói mới giật mình là mình chưa ăn gì hết. Rồi cô đến quán hủ tiếu nam vang trên đường Võ Văn Tần ăn. Quán này ngày xưa cô và anh hoài. Giờ đi ăn có một mình thấy buồn sao ấy. Ăn xong cũng thấy gần 21 giờ, cô nghĩ không biết anh ta với cô ấy nói chuyện xong chưa? Hay là hôm nay mình về cửa hàng ngủ một bữa rồi mai về. Nhiều khi nghĩ có chỗ ngủ của riêng mình mà còn lưỡng lự nữa. Thiệt là khổ quá mà. Nghĩ là cô lấy điện thoại ra gọi liền, chưa kịp gọi thì thấy anh ta gọi đến.
- Alo.
- Cô đang ở đâu vậy?
- Đang ngoài đường. Sao vậy?
- Khi nào cô về?
- Sao? Nếu bất tiện hôm nay tôi ghé cửa hàng ngủ nha.
- Không. Về nhà đi.
- Vậy đợi tôi mua chút đồ đã.
- Ừ. Đi cẩn thận.
Nói xong cô ghé siêu thị trên đường về mua chút đồ rồi về nhà anh ta. Vừa bước vào nhà đã thấy anh ta ngồi ở phòng khách. Mặt có chút lo lắng.
- Cô ăn chưa?
- Rồi. Ủa? Trà My đâu?
- Cô ấy về rồi.
- Ừ.
Cô xuống dưới bếp cất đồ và định rửa chén nhưng thấy chén đã rửa hết rồi.
- Cô lên tắm rồi nghỉ đi.
- Ừ. Anh cũng nghỉ sớm đi.
Nói rồi cô lên lầu. Đầu cô vẫn không thôi nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cô chắc chắn hai người có gì đó bất thường. Chẳng hiểu bản thân mình bị sao nữa, anh ta có quan hệ sao với cô ấy có liên quan đến mình đâu. Tắm xong cô leo lên giường ngủ. Đang nằm thì nghe tiếng gõ cửa. Gì nữa đây, kêu nghỉ sớm mà còn làm phiền nữa. Đành lết xác ra mở cửa.
- Chuyện gì vậy?
- Cô đừng hiểu lầm nha.
- Hiểu lầm chuyện gì?
- Trà My là bạn lâu ngày không gặp nên cô ấy ghé qua thăm.
- Tôi thấy có vấn đề gì đâu. Anh với cô ấy có là người yêu thì tôi cũng thấy bình thường mà. Thôi nghỉ đi.
Nói rồi cô đóng cửa luôn. Nói thật thì cô thấy mình cũng hơi khó chịu. Thành ra tự nhiên cô thấy mình hơi cáu gắt với anh ta. Đó lại là điều làm cô sợ. Cô đã dằn lòng là không được thích anh ta vậy mà sao khi xuất hiện một người con gái khác lại làm cô khó chịu đến vậy?
Sáng dậy xuống dưới nấu bữa sáng, đang loay hoay chuẩn bị thấy anh ta cũng mới chạy bộ về.
- Tôi phụ cô nấu.
- Không cần.
Nói thì nói nhưng anh ta vẫn tới phụ, tự nhiên cô bực mình quát lớn:
- Đã nói không cần mà.
Anh ta giật mình nhìn cô trân trối. Tự nhiên nghĩ lại cô thấy mình có vẻ hơi lố. Mà không hiểu sao cô lại bực mình như vậy. Bình thường tính cô vốn điềm tĩnh, nay tự nhiên mất bình tĩnh như vậy chắc anh ta thấy có vẻ hơi lạ.
- Xin lỗi. Anh đi tắm đi rồi xuống ăn sáng.
Anh ta cũng ngơ ngác không biết chuyện gì nhưng vẫn lên lầu. Cô thấy mình thật buồn cười, tự dưng quạu với anh ta. Lát anh ta xuống ăn sáng. Không khí im lặng lại bao trùm. Cô thấy lâu lâu anh ta lại lén nhìn cô.
- Ăn đi rồi đi làm. Nhìn gì mà nhìn.
- Cô không sao chứ?
- Sao là sao? Bình thường mà.
- Tối này mình ra ngoài ăn nha?
- Sao lại ra ngoài?
- Lâu lâu đổi không khí thôi.
- Không thích.
- Ừ. Vậy ở nhà ăn cũng được.
Ăn xong anh ta đi làm, cô dọn dẹp xong xách xe về cửa hàng. Đang ở cửa hàng thì có nhỏ bạn thân dưới quê gọi điện nói mới lên Sài Gòn chơi nhờ cô ra đón ngoài bến xe. Lâu quá không gặp nên hai đứa có rất nhiều chuyện để nói. Nó cũng biết chuyện cô ly hôn nên không hề nhắc đến. Cô biết trưa sẽ không nấu bữa trưa cho anh ta được nên gọi điện.
- Chuyện gì vậy?
- Trưa nay tôi có việc bận rồi. Anh tự lo bữa trưa nha.
Nói rồi cô cúp máy, cũng không để anh ta kịp nói câu nào. Rồi cô và nhỏ bạn đi ăn uống, đến tối nhỏ bạn nói muốn ngủ lại chỗ cô rồi nhờ cô mai chở qua nhà bà chị ở Gò Vấp chơi rồi về quê luôn. Thôi lâu lâu bạn thân xuống chơi cô phải đón tiếp nhiệt tình chứ. Tự nhiên cô quên béng chuyện nấu cơm cho anh ta. Đang nằm nói chuyện với nhỏ bạn thì điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy anh ta gọi cô mới giật mình nên cô ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo.
- Cô đang đâu vậy?
- À. Tôi đang bên cửa hàng. Tôi có chút việc bận nên quên gọi cho anh. Anh đã ăn tối chưa?
- Khi nào cô về?
- Chắc mai tôi về, hôm nay tôi ngủ lại cửa hàng. Rồi ăn tối chưa?
- Ăn đồ cô nấu quen rồi ăn ngoài tôi không thích.
- Lâu lâu ăn một bữa ngoài không chết đâu. Mai tôi về. Vậy nha.
Nói rồi cô lại cúp máy. Dạo này cô hay cúp máy ngang. Hồi trước anh ta cũng vậy cô vẫn nghĩ anh ta mất lịch sự. Giờ tự dưng cô cũng vậy không lẽ mình cũng mất lịch sự sao ta? Sáng cô với nhỏ bạn ăn sáng rồi cô chở nó qua nhà bà chị nó bên Gò Vấp. Xong cô lại chạy đi siêu thị mua ít đồ rồi về nhà anh ta. Vào đến cửa thấy anh ta đang ngồi nói chuyện với Quân. Thấy cô Quân có vẻ bất ngờ còn cô cũng bất ngờ không kém. Đang nghĩ không biết nên xử lý sao thì anh ta lên tiếng.
- Em về rồi hả?
- Dạ.
Lần trước anh ta từng giới thiệu cô là em họ, nên giờ phóng lao phải theo lao thôi. Quân hỏi:
- Em ở nhà thằng Bảo hả?
Cô đang không biết nên trả lời sao thì anh ta nói:
- Linh dưới quê lên đây phụ tao việc nhà.
- À. Linh?
- Dạ.
- Tối đi uống nước với anh nha. Bữa giờ hẹn em mà khó quá.
Cô nhìn anh ta thấy anh ta không phản ứng gì hết. Mà thôi cũng phải đi một lần chứ để Quân hẹn hoài cô thấy ngại. Nói dối Quân cô thấy khó chịu. Mà sao hôm nay anh ta không đi làm cà? Rồi cô giật mình mới nhớ hôm nay là Chúa nhật.
- Dạ. Lát anh ở lại ăn trưa luôn nha. Em xuống dưới chuẩn bị.
- Để anh phụ em.
- Không sao. Anh cứ nói chuyện đi, em nấu nhanh lắm.
- Thôi để anh phụ.
Nói rồi Quân theo cô xuống dưới bếp. Thấy Quân cũng khéo tay lắm, biết làm nhiều thứ. Cô thấy Quân nói chuyện rất hay, câu nào Quân cũng pha trò trong đó. Nói chuyện mà cười muốn rụng rốn luôn. Từ lúc qua đây ở cô thường nấu ăn có một mình bữa nay có Quân thấy không khí khác hẳn. Cô thấy anh ta mặt có vẻ không vui, nhưng sau khuôn mặt đó có gì đó làm cho anh ta lo lắng thì phải. Từ bữa anh ta gặp Trà My đến giờ thấy anh ta khang khác. Cô vẫn còn tò mò về quan hệ của hai người nhưng cô không hỏi.
Nấu xong Quân và cô dọn đồ ăn ra bàn. Thật ra có Quân cô thấy vui hơn, lúc đầu gặp cô không thích lắm nhưng nói chuyện cô mới thấy Quân rất đáng yêu. Cô lên phòng khách gọi anh ta xuống ăn.
- Xuống ăn cơm đi.
Anh ta nhìn cô cứ như liếc cô vậy, có vẻ như anh ta khó chịu. Nói rồi cô xuống dưới bếp trước, anh ta cũng theo sau. Suốt bữa ăn anh ta không nói câu nào, còn cô và Quân thì cứ huyên thuyên đủ thứ, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
- Mày sao vậy Bảo?
- Chuyện gì?
- Ăn mà mặt mày như đưa đám vậy?
- Có đâu.
Cô thấy anh ta liếc nhìn cô nhưng cô làm lơ. Ăn xong Quân phụ cô dọn dẹp rồi nói chiều sẽ ghé qua rước cô đi uống nước.
- Tao về nha mày.
- Ừ.
Quân đi rồi cô định lên phòng nghỉ ngơi nhưng anh ta gọi cô lại.
- Cô định tối đi uống nước thật hả?
- Ừ. Sao vậy?
- Mới quen mà đi vậy cô không sợ sao?
- Sợ gì? Mà Quân là bạn anh mà nên tôi nghĩ chắc không có gì đâu. Nếu Quân là người xấu thì anh cũng chắc gì là người tốt.
Nói ra cô mới thấy mình có vẻ hơi cay độc. Giống như cô đang làm cho anh ta phải khổ sở vậy. Thấy sao mình quá đáng. Hình như cô đang khó chịu với anh ta thì phải? Công bằng thì anh ta đâu có làm gì sai đâu. Mà có cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Cô và anh ta đâu có quan hệ gì. Vậy sao cô lại như vậy chứ?
- Thôi tôi lên phòng.
Lên phòng mà cô thấy áy náy với lời nói của mình quá. Cô không muốn nói những lời như vậy nhưng cô không điều khiển được lý trí của mình. Hôm nay cô thấy hơi mệt nên ngủ chút cho khỏe. Đang nằm ngủ thì nghe điện thoại đổ chuông. Là Quân gọi.
- Em nghe.
- Em chuẩn bị đi lát 45 phút nữa anh qua đón em nhé.
- Dạ.
- Vậy nhé.
Cúp điện thoại lúc này cô mới thấy gần 5 giờ chiều. Không lẽ cô ngủ nhiều vậy ta. Lâu lâu cô cũng không hiểu sao mình ngủ li bì như vậy. Cô đi tắm xong rồi xuống dưới lầu uống nước. Lúc này cô mới nghĩ đến anh ta. Xuống dưới không thấy anh ta đâu. Cô nghĩ chắc anh ta ra ngoài rồi. Tự nhiên cô thấy tội tội anh ta sao í. Làm cả tuần được ngày cuối tuần anh ta ở nhà không. Chưa bao giờ cô thấy anh ta nhậu nhẹt hay uống nước với ai ít nhất là từ lúc cô qua đây. Từ ngày cô qua đây ngoài việc lâu lâu anh ta phụ cô nấu cơm. Sáng không chạy bộ thì bơi. Thời gian rảnh anh ta với cô chăm sóc vườn hoa, không thì lên phòng đọc sách. Thỉnh thoảng cô với anh ta ra ngoài uống nước. Giờ cô lạnh nhạt với anh ta cô thấy mình ác quá. Đang nghĩ lan man thì cô nghe tiếng nói phía sau:
- Dậy rồi hả?
- Ờ.
- Anh đâu vậy?
- Biết lo cho tôi nữa hả?
- Lát tôi đi uống nước với Quân nên tối nay anh tự nấu ăn được không? Không thôi tôi nấu cho anh rồi tôi đi.
Đang định xuống bếp thì anh ta kéo cô lại.
- Không cần đâu. Cô cứ đi chơi đi. Tôi tự lo được.
Cô nhìn anh ta ánh mắt nghi ngờ. Bình thường cô mà không nấu một bữa là cái mặt anh ta khó ưa không chịu được. Hôm nay sao tốt quá ta.
- Không sao thật chứ?
- Ừ. Cô chuẩn bị đi chơi đi.
- Vậy tôi lên chuẩn bị.
Nói rồi cô lên lầu. Lâu rồi cô không mặc quần sọt, hôm nay thử mặc một bữa coi. Cô thích mặc quần jean hoặc quần sọt với áo pull hơi rộng. Cô thích sự thoải mái và tiện lợi hơn. Cô không thích sự gò bó làm cô không tự nhiên. Còn mặc đầm váy nhìn bánh bèo dễ sợ, không hợp với người có cá tính mạnh như cô. Nên ngoài có đám tiệc thì cô không bao giờ mặc. Mang thêm đôi giày thể thao nhìn cô còn "teen" lắm chứ bộ. Xuống dưới lầu chờ Quân tới, anh ta lại nhìn cô.
- Nhìn cô trẻ hơn khi mặc đồ này.
- Bình thường tui già lắm hả ?