Bóng ma trên gác thượng

2.6K 9 1
                                    

Năm 75, Hùng mới lên 5 thì bố phải đi học tập cải tạo ở miền Bắc xa xôi. Mẹ Ở nhà phải buôn tần bán tảo để nuôi Hùng và đứa em gái kém Hùng 2 tuổi. Mẹ đã khổ sở như vậy mà vẫn phải cố gắng dành dụm tiền để đi thăm nuôi bố mỗi năm một lần.

Một ngày kia, mẹ kéo Hùng lại dặn dò là phải nghe lời bác Tư (một người bạn của mẹ) và rồi bác ấy dẫn Hùng về ở một miền làng quê gần một con sông lớn. Một đêm không trăng sao, bác Tư và cả gia đình cùng Hùng kéo nhau xuống một cái ghe nho,û và họ chở mọi người ra một cái tàu khá lớn. Hùng bị đẩy vào phía trong hầm tàu. Hùng cũng không biết tàu chạy mất mấy ngày đêm, lâu lâu họ cho mọi người một chút thực phẩm và ít nước để sống cho qua ngày. Một trưa kia mọi người phía trên reo lên mừng rở vì họ đã thấy đảo. Chiều đó họ lên được đảo Ku Ku, ở đó ít lâu rồi mọi người được chuyển về đảo lớn hơn là Bidong để chờ duyệt xét cho đi dịnh cư ở nước thứ ba.

Ở đảo Hùng thuộc diện minor lại không có thân nhân nên được một gia đình người Mỹ bảo trợ qua Mỹ từ trại Bidong, Malaysia. Hùng được đưa về ở tại Salem, đó là một thành phố nhỏ tại tiểu bang Massachusetts. Lúc đó Hùng mới lên 10 tuổi.

Vợ chồng người Mỹ này không có con cái nên coi Hùng như con ruột của mình vậy. Họ chăm sóc Hùng rất chu đáo, cho ăn học đàng hoàng. Hùng cũng nhận ông bà này là bố mẹ nuôi của mình. Ngôi nhà của họ Ở gồm hai tầng và một gác thượng. Thời gian đầu họ cho Hùng ở một phòng ở tầng dưới, nhưng khi Hùng lên trung học thì Hùng đòi lên tầng trên ở cho thoải mái hơn.

Thế là bố mẹ nuôi thì ở tầng dưới còn Hùng một mình ở tầng trên. Cái cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai và lên luôn cả gác thượng. Cả hai tầng đều có đầy đủ tiện nghi như phòng tắm, phòng ngủ, phòng để coi TV v.v., nên Hùng cảm thấy thoải mái vô cùng. Thỉnh thoảng bố mẹ nuôi có lên tầng trên để xem Hùng ăn ở thế nào, còn ngoài ra họ cũng ít khi quấy rầy đến Hùng.

Cái gác thượng thì trông có vẻ lạnh lẻo nên không ai bước chân lên đó cả. Tuy mỗi lần leo lên lầu Hùng đôi khi cũng nhìn lên trên đó vì tò mò, nhưng mỗi khi nhìn lên đó Hùng đều cảm thấy như có cái gì làm Hùng ơn ớn lạnh nên Hùng không bao giờ có cái ý định leo lên cái gác thượng này để xem trên đó có gì.

Mới lên ở được hai ngày thì đêm đó Hùng nghe có tiếng động lịch kịch trên gác thượng, rồi nghe cả tiếng chân bước ở trên đó nữa! Hùng cố lắng tai nghe để coi xem đó có phải đúng là tiếng động do người gây ra hay là do thú vật . Đúng rỏ ràng là tiếng bước chân của người rồi, Hùng cảm thấy hơi run và vơ lấy cái mền trùm kín cả người từ đầu tới chân. Tiếng động bổng im bặt, Hùng cố chờ một hồi nhưng không nghe thấy gì nữa cả và rồi thiếp ngủ lúc nào không biết nữa.

Sáng sau thức dậy Hùng không biết hôm qua mình nghe thật hay chỉ là trong giấc mợ Hùng cũng chẳng dám nói với bố mẹ nuôi sợ họ không tin và cười cho sự nhát gan của mình! Tối hôm đó sau khi ăn chiều xong, Hùng leo lên lầu để lên phòng, khi tới đầu cầu thang Hùng không tránh khỏi việc đưa mắt nhìn lên cái gác thượng. Tự nhiên Hùng thấy một làn hơi lạnh chạy dọc theo xương sống của mình. Hùng vội đi nhanh về phòng rồi lấy sách ra đọc. Chín giờ Hùng cất sách rồi lên giường nhưng vẫn trằn trọc chưa ngủ được. Một lúc sau thì tiếng động lại nổi lên, tiếng lịch kịch và tiếng bước chân vang xuống từ gác thượng. Hùng co rúm cả người trong cái chăn, tiếng động vẫn nghe rỏ nồn nộp! Có khi Hùng nghe như tiếng bước chân lê xuống cái cầu thang và tiếng bước chân dẫm lên các bậc thang bằng gỗ gây ra những tiếng kọt kẹt. Hùng càng co rúm người lại hơn vì sợ tiếng chân đó tiến về phòng mình. Nhưng may mắn là tiếng chân dừng lại ở lưng chừng cầu thang rồi lại bước trở lên gác thượng và im bặt.

Truyện ma ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ