CHAP 58. NGỦ CHUNG

1.5K 138 41
                                    

Buổi tới ở Paris, bầu trời đen giăng một mảng sao trời sáng lấp lánh, Nhân Mã ôm chiếc gối ngồi trên giường, mình mặc bộ đồ ngủ đơn giản, lại có chút trẻ con khi trước chiếc áo là con heo hồng ngộ nghĩnh.

Thiên Yết từ trong nhà tắm đi ra, tay cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng của mình, liếc sang cô một cái.

Nhân Mã nhìn thấy ánh dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình khẽ nuốt nước bọt. Lúc nãy anh nói cho cô biết, nhân viên hỏi có cần đem đồ anh dặn họ mua đem lên không, cô lại đi nói tào lao, đến khi nhân viên đem đồ lên cô mới biết toàn bộ đều là quần áo nữ, là anh đã dặn người mua cho cô.

Coi ra anh cũng chu đáo!!! Nhưng mà lại cứ hầm hầm với cô nãy giờ!!!

-Thiên Yết... dù sao, chúng ta cũng ở chung phòng, anh đừng có hầm hầm hừ hừ được không? Người ta nhìn vào tưởng tôi làm gì anh nữa?-Nhân Mã nhìn anh chớp mắt nói

-Người ta nghĩ nhưng không dám nói, còn em dám nghĩ dám nói dám làm.-Thiên Yết nhìn cô liếc một cái rõ dài

-Hì hì, tôi nghĩ sao nói thế làm vậy thôi mà. Nhưng mà chúng ta ở chung anh cũng nên thoải mái một chút, để tôi cũng thoải mái theo.-Nhân Mã cười nhe răng, nói

-Muốn thoải mái?-Thiên Yết nhìn cô, lại cười ma tà

Nhân Mã căng thẳng cắn môi nuốt nước bọt, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Thiên Yết từng bước tiến về phía cô, mà Nhân Mã tay ôm chặt chiếc gối, cảnh giác nhích về sau.

-Cái đó, là nói giỡn, đừng xem là thật nha... chúng ta, dù sao cũng là nam nữ không cần thoải mái quá... vẫn là tôi đi ngủ trước.-Nhân Mã nhìn anh cười gian tà, đầy căng thẳng cùng cảnh giác

Nhân Mã còn định chui vào chăn trốn cho an toàn, thì chưa gì hết đã bị một bàn tay kéo lại, sau đó cả người cô té xuống giường lớn.

-Tôi nói chơi thôi, tha tôi đi mà... làm ơn...-Nhân Mã vào thế bị động liền chắp tay xin hàng

Thiên Yết chống hai tay lên giường, nhìn cô từ phía trên, ánh mắt khẽ động.

-Lần nào em làm rồi mới xin lỗi, có muộn không?

-Không muộn, không muộn, người ta nói quay đầu là bờ, tôi không làm gì lỗi lầm lớn, chỉ nghe máy của chị tiếp tân nói vài câu thôi, lần sau không có.-Nhân Mã làm mặt cực kì vô tội nói

-Nhưng tôi lại thấy là lớn, làm sao đây?-Thiên Yết khoé môi hiện lên ý cười

-Là anh suy nghĩ thôi... còn nếu không, tôi đi xin lỗi chị ấy...-Nhân Mã nhìn anh chớp chớp mi mắt

-Ồ, theo em nói, là do tôi.

-Không, không... là anh tự nói đó thôi.

Nhân Mã thấy anh sắc mặt u ám nhìn mình vội sửa lời.

-À, là tôi có ý nghĩ đó trước, không phải anh, dù đầu anh suy nghĩ nhưng người sai là tôi.

Thiên Yết tức đến mức muốn đá văng cô ra khỏi phòng, lại không đá, trong lòng có ý niệm khác, ý cười gian tà hiện trên môi.

Sau một khắc, Nhân Mã la hét, lại cười sằng sặc, nhỏ giọng xin anh đừng cù lét mình nữa.

Thiên Yết tay không ngừng cù lét cô, mà Nhân Mã bị anh cù nhột đến cười ra nước mắt, vặn vẹo người muốn thoát khỏi miệng không ngừng xin anh dừng lại.

Nhột chết cô rồi!!!!!!!!!!!

-Dừng lại... dừng lại... đi....

Nhân Mã nhột cười sặc sụa, nước mắt cũng chảy ra, lăn qua lăn lại trên giường.

-Xem em dám trả treo không?-Thiên Yết thích thú, tay không ngừng cù lét cô

-Không dám... a không dám nữa...-Nhân Mã đáng thương cầu xin anh

-Được, tha em lần này.

Thiên Yết khá hài lòng khi cô ngoan ngoãn nghe lời mình, rút móng vuốt về. Nhân Mã phồng mang trợn má ngồi dậy uất ức nhìn anh, tay ôm chiếc gối không ngừng đánh vào nó, y như trút giận.

-Em đừng trút giận lên nó nữa, sớm muộn cũng bị em đánh đến hư cho xem.-Thiên Yết nhìn thái độ uất ức mà không dám nói không dám làm gì anh của cô chọc cho buồn cười

-Ngay cả đánh gối cũng không có quyền, Nhân Mã mình rốt cuộc có bao nhiêu gam trong mắt anh vậy? Một gam hay nửa gam?.-Nhân Mã bĩu môi nói nhỏ

Thiên Yết đúng là cười chết với cô, lắc đầu không thể nói gì hơn, cô cứ y như đứa trẻ không bao giờ lớn vậy?

* * *

Số Phận (Thiên Yết - Nhân Mã)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ