Chap 20: Cô gái tóc vàng ngày xưa ấy...
- Em xin lỗi...em không thể...không thể...chấp nhận t- tình yêu của G-Gray- sama...
Ôi! Một câu nói xé toạc cả con tim. Thật không thể tin được...Juvia không còn yêu anh nữa. Nhưng mà...tại sao?
- Sao...sao chứ? - Gray thẫn thờ nhìn Juvia, miệng cứ lắp bắp không nói nên lời.
- Bởi vì...tôi không còn tình cảm với anh. Anh chỉ biết làm đau khổ tôi thôi. Lúc nào tôi cũng dành cho anh những tình cảm chân thành của mình nhưng anh không thèm đếm xỉa đến nó, vậy thì tôi yêu anh để làm cái gì? Haha, giờ mới thấy, tôi thật ngốc mà, tại sao tôi lại có thể trao trái tim mình cho một kẻ máu lạnh như anh chứ!
Juvia vừa nói vừa nhìn Gray bằng một ánh mắt sắc lạnh tàn nhẫn mà anh chưa bao giờ nhìn thấy ở cô. Anh biết anh đã sai, anh biết mọi tội lỗi của mình rồi. Đúng, anh có còn tư cách gì nữa mà mong chờ tình yêu của cô nữa kia chứ.
- Tôi xin lỗi. Tôi quá hồ đồ rồi, chỉ mong cô được mạnh khỏe và hạnh phúc. Tạm biệt.
Phải, bây giờ cô đã có Lyon, một phần trong cơ thể cô bây giờ cũng là của Lyon hiến cho, anh...mãi mãi là người đến sau.
Bóng dáng vạm vỡ đó dần dần khuất sau cánh cửa mở, để lại cô gái bé nhỏ cô đơn...
"Nước mắt...
Sao mình lại khóc chứ?
Đồ con nhỏ phiền phức!
Gray- sama không bao giờ sai cả.
Đồ phiền phức! Đồ dối trá!
Em xin lỗi anh...
Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa...
Em biết.
Anh nói yêu em chỉ vì thương hại em thôi đúng không?
Nhưng em không xứng đáng!
Vĩnh biệt anh Gray- sama...
Em vẫn mãi yêu anh, thật nhiều..."
-----------------------------------
- Haizz, không biết Juvia sao rồi ta, lo quá đi!
Lucy nằm dài trên chiếc bàn gỗ, tự hỏi một mình. Trong đầu cứ nghĩ đến cô bạn đang nằm trong bệnh viện mà thở dài.
Mà ngó sang bên cậu bạn tóc hồng mới để ý.
Kể từ cái hôm mà cô nằm bất tỉnh lăn quay trên vệ đường rồi hắn cõng cô về, cho " ăn nhờ ở đậu" một hôm, rồi có lòng tốt mua cho căn phòng nhỏ thì hình như tâm trạng không được tốt lắm thì phải, cứ đăm chiêu suy nghĩ, thi thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Thôi, dù gì thì chắc cũng chỉ suy nghĩ mấy chuyện linh tinh, hiểu lầm mà! Quan tâm làm gì cho già thêm!
Tiết một trôi qua nhưng sao cậu ấy cứ nằm áp mặt xuống bàn.
Tiết hai sao lại không thấy cậu ấy đâu nữa, kì lạ!
Giờ nghỉ trưa cô kiếm cậu khắp nơi mà vẫn không thấy đâu, thiệt tình, làm người ta lo lắng quá. Mà khoan, sao phải lo cho cái tên đần ấy nhỉ. Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu cũng tốt với cô, thôi, cứ thử lo cho cậu ta một lần xem sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
FAIRY TAIL HIGH SCHOOL
Fanfiction"Đầu vàng, liệu có phải là em không?" "Đầu hồng, em nhớ anh." "Làm ơn, đừng yêu tôi!" "Dòng nước ấm áp của em sẽ làm tan chảy vỏ bọc băng giá trong trái tim anh." "Nó là minh chứng cho tình yêu của chúng ta." "Tình yêu anh dành cho em sẽ không bao g...