Canh ba,doanh trại quân đội tiểu quốc Kisana
Từng đám binh sĩ ngồi gật gù uống rượu giữa đống lửa lớn, kẻ nào cũng hồ hởi vui mừng khi ở thế trên cơ so với Nhật đại quốc. Lý Túc thiết đãi thịt rượu khắp doanh trại để mừng chiến thắng. Tuy vậy trong doanh trại vẫn được canh phòng cẩn mật, nhất là kho chứa lương thực và lều trung ương của thống soái.
Hôm nay đã là rằm, mặt trăng vàng tròn vành vạnh như chiếc đĩa, mang vẻ đẹp lạ thường, thắp sáng cả bầu trời đêm.Đằng sau một lều nhỏ của binh sĩ, có tiếng thở khò khè của một kẻ bị trói ngay giữa cột nhà, ánh mắt hắn long sòng sọc nhìn kẻ đang mặc trang phục của hắn:
_Yên vị mà ở đây, ta không giết ngươi, sau này hết chiến tranh, cứ về quê mà sống một cuộc sống thanh bình cùng vợ con! – bóng người lanh lẹ khuất sau trướng. Ánh tranh mờ ảo không đủ soi rõ kẻ lạ mặt, đám binh sĩ hoàn toàn không hay biết có kẻ đang trà trộn vào doanh trại của bọn hắn.
_ Tên kia! Đứng lại cho ta!_ một giọng lè nhè vang lên khiến kẻ lạ mặt giật thót, mồ hôi túa ra như suối trên trán hắn, khẽ quay lại, hắn lắp bắp :
_ Đại... đại... huynh có gì chỉ giáo....??
_ A cái tên này, sao nhìn mặt nhà ngươi không quen một chút nào vậy? Ngươi trà trộn vào đây đúng không?? – gã kia đang say khướt, đi đứng không vững, cứ dặt qua dẹo lại mấy hồi, hơi thở phả đầy mùi rượu. Kẻ lạ mặt lắc đầu liên hồi thanh minh
_ Sư huynh à.. sư huynh say quá nên đã quên tiểu đệ này rồi sao?
_ Hà hà hà!!! Ta đùa thôi mà! Tiểu đệ của ta, vào đây uống đi nào!!! – gã say kéo kẻ lạ mặt đi một mạch tới trước đống lửa và đẩy hắn ngồi dúi dụi xuống đất
_Sư huynh à... tiểu đệ còn phải đi trực, nếu không sẽ bị khiển trách mất! – kẻ lạ tìm cách thoái lui nhưng mấy gã say đã lè nhè kéo hắn xuống, ấn vào tay một chung rượu đầy nóc khiến hắn càng thêm tiến thoái lưỡng nan. Phải mất gần một canh giờ hầu rượu với mấy tên say thì lũ binh lính tiểu quốc Kisana mới nằm vật ra ngáy khò khò, kẻ lạ mặt chớp thời cơ rời đi ngay, điều hắn muốn là thẳng tiến đến lều chính của thống soái.
Bỗng chốc một ngọn lửa lớn liếm ngang trời, hắn quay lại mở to mắt nhìn về hướng có đám cháy, chính là lều nơi hắn trói tên lính ở giữa cột, chẳng lẽ tên lính đó liều đến mức đạp đổ đống lửa, tự thiêu bản thân để ra hiệu cho những kẽ khác ư? Hắn bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, cả doanh trại bắt đầu nhốn nháo, tiếng huyên náo mỗi lúc một râm ran, dường như khắp nơi đâu đâu cũng có binh sĩ đang lùng soát. Tình thế này, tẩu vi là thượng sách, hắn nghĩ là làm ngay, vội vã chạy thật nhanh đến cổng ra vào nhưng đám binh lính đã đóng chặt cổng trại. Trong lòng hắn như có lửa đốt, phen này nếu lộ thì chắc chắn không toàn mạng mà trở về.
_Bắt lấy tên kia!!! Hắn chính là gian tế!!!! – có tiếng hét lớn và một kẻ tay cầm kiếm đang chỉ thẳng vào mắt hắn cách đó 10 thước. Biết chắc là không thể tránh khỏi một cuộc quyết chiến, hắn tuốt kiếm từ trong bao ra , lao thẳng đến gã kia, không hề nương tay cứ thế chém ngang một đường. Khẽ nhếch môi nở một nụ cười hài lòng, hắn định tra kiếm vào trong vỏ thì một đám lính canh đã vây lấy hắn ngay chính giữa doanh trại, cơn đau từ vết thương ở bụng bỗng nhói lên từng hồi, nếu như không có vết thương này, hắn xử đám ruồi muỗi kia chỉ vài giây. Bấm bụng chịu đau, hắn chém chết một tên ở gần nhất để mở đường thoát thân. Bằng thủ pháp nhanh nhẹn, hắn đã mau chóng cắt đuôi được đám binh lính theo sau, ngả lưng tựa vào bức vách, hắn thở hồng hộc đầy mệt mỏi
_Chết tiệt! – hắn gầm gừ một tiếng khi thấy bàn tay ban nãy giữ lấy vết thương giờ đang thấm đầy máu. Đảo mắt xung quanh, hắn đang ở trong một căn lều kín, bốn bề tối tăm, xung quanh chỉ phủ đầy rơm rạ.
Lúc này từ bên ngoài thoang thoảng bay vào mùi khỏi khét lẹt, tiếng huyên náo ngày một lớn hơn
_Cháy kho thóc!!!! Mau dập tắt lửa!!!!!!! Cháy kho thóc!!! Mau dập lửa!!!
Tình huống xấu đã nằm ngoài dự đoán của hắn, rồi khói tuôn vào từng đợt, giờ chạy ra cũng chết, ở trong này cũng chết, căn lều tối om bây giờ càng mù mịt hơn. Hắn dùng vạt áo bịt mũi nhưng vẫn không tránh được khỏi tràng ho sặc sụa. Không khí mỗi lúc một ngột ngạt, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Hắn chui vào một góc, vừa xua khói vừa bịt mũi mà ho rũ rượi khổ sở vô cùng, mỗi cơn ho là mỗi lần tưởng như vết thương của hắn sắp rách toạc ra.
Bất chờ nghe "kình!" một tiếng, hắn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã lịm đi thiếu không khí.
Bên ngoài quả nhiên hỗn loạn vô cùng, lửa cháy rực trời, tiếng người la hét gầm rú rền rĩ khắp nơi. Lý Túc tay nắm chặt kiếm, gầm lên như hổ đói đầy tức giận:
_Đã bắt được tên khốn kiếp nào đã trà trộn vào đốt kho thóc của chúng ta chưa??!!!!
Đám binh sĩ sợ hãi cúi đầu, Hàn Yên mặt đã sạm đen vì dập tắt lửa bước lên phía trước:
_Thưa... thưa không tìm thấy kẻ đó trong doanh trại, tất cả cổng ra vào đã đóng kín, chỉ có khi thóc đang cháy hiện chưa thể vào trong khám xét
__________________________________________________________________
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Fanfiction 12 Chòm Sao ]Luân Hồi
FanfictionTitle: Luân Hồi Author: Cạp Con Thể Loại: Cổ trang, tình cảm,... Chú ý: Ta không giỏi viết truyện cổ trang lắm nên mọi người thông cảm nha! Ta không có ý định drop Fic kia đâu nên các bạn đừng lo! Thôi lải nhải đủ rô...