Duyên âm

19.2K 61 10
                                    

Phần 1: Chuyện trẻ con
Ngày ấy tôi ko nhớ rõ mình 3 tuổi hay 4 tuổi gì đó, ở làng tôi có một con sông nhỏ và chị em phụ nữ ra đây giặt giũ quần áo, kể cả trẻ con lẫn người lớn đều hay ra đây tắm rửa vì nước rất trong.
Như thường lệ hàng ngày mẹ tôi mang quần áo ra sông giặt giũ tiện đem tôi đi theo để dễ trông coi vì tôi cũng khoái ra sông xem trẻ con(thực ra toàn người hơn tuổi mình  ) tắm sông nô đùa cầm bùn  ném nhau đen sì cả mặt mũi vui đáo để.Vậy là hàng ngày như một thói quen cứ chiều chiều là tôi ra sông cùng mẹ thỉnh thoảng còn được mẹ cho ra men bờ vùng vẫy rất thú vị.
Cùng thói quen với mẹ tôi là Cô Lan nhà ở ngay cạnh sông rất hay ra giặt quần áo vào buổi chiều ở bờ sông đó và cô có một người con gái bằng tuổi tôi tên là Mai (cô gái làm thay đổi rất nhiều cuộc đời tôi và cũng là nhân vật chính của câu chuyện tôi sắp kể).Hai bà mẹ có vẻ nói chuyện rất hợp nhau thường buôn dưa lê rất lâu khi giặt quần áo.Cũng giống mẹ tôi , cô Lan thường dẫn Mai ra sông giặt quần áo và từ khi nào hai đứa trẻ thò lò mũi xanh chúng tôi chơi thân với nhau lúc nào không hay.
Mai rất hiền còn tôi nghịch như quỷ sứ rất hay trêu khiến cô bé khóc và hai bà mẹ đôi lúc cười rất lớn vì mấy trò chơi trẻ con của chúng tôi ( như bán hàng, chọi củ ấu,…). Đặc biệt là cái trò ôm chặt lấy nhau(hồi ấy chả biết Mai là trai hay gái vì Mai cắt tóc ngắn nên chúng tôi cứ đùa kiểu trẻ con suy nghĩ gì đâu) của hai chúng tôi làm mẹ tôi và cô Lan ví như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông và mẹ tôi rất hay nhắc lại sau này khiến tôi bật cười.
Tuổi thơ êm đềm cứ thế trôi qua mà tôi cũng chả nhớ những ngày ra bờ sông chơi cùng Mai kết thúc lúc nào không biết cho đến khi tôi vào Tiểu học thì nghe đâu Mai bị chết đuối ở con sông đó và dần dần mẹ tôi cũng ít nhắc tới Mai hơn.
Phần 2: Câu nói đùa
Quê tôi thường trồng lạc vào tầm đầu xuân và thu hoạch vào khoảng giữa tháng 5 hoặc đầu tháng 6 dương lịch . Hồi nhỏ tôi chỉ cần nhớ là cứ khi nào bắt đầu nghỉ hè là chuẩn bị thu hoạch lạc.Tôi rất khoái khẩu món lạc luộc nên hay xung phong đi nhổ lạc để ra đồng nghịch bẩn rồi kiếm cớ ra sông tắm vui đáo để.Năm tôi nghỉ hè lớp 3, đúng mùa thu hoạch lạc sau khi thi cuối năm được mấy ngày nên bố mẹ cho xả stress nghịch ngợm thoải mái, đi theo mẹ tôi ra ruộng lạc nghịch ngợm chán chê đến chiều thì bố mẹ tôi cũng nhổ xong 2 luống lạc và cho vào chiếc xe thồ (Tôi ở quê lúa Thái Bình,chiếc xe thồ có khả năng nhiều bạn vùng quê khác không biết và bây giờ xe ấy ít được dùng ) chở ra song để giũ bớt cát bám vào củ lạc để đem về nhà cho sạch sẽ.
Lúc ấy trời cũng nhá nhem tối ở sông không còn mấy người và theo mắt quan sát của tôi chỉ còn 3 người gia đình tôi đang cười nói và nhúng từng khóm lạc xuống sông cho sạch đất cát .Bố mẹ tôi trò chuyện rôm rả còn tôi thì lặn hụp sảng khoái ở cạnh đó.Lúc chuẩn bị ra về mẹ tôi gọi lại rồi không hiểu trời xui đất khiến thế nào mẹ tôi nói:
- Dũng còn nhớ Mai con cô Lan ngày trước hai đứa hay ôm nhau như đôi tình nhân lãng mạn bên bờ sông không.Con bé ấy ra chỗ này chơi không có ai trông sẩy chân chết đuối đấy,liệu hồn mà về đi không Mai lôi mày xuống làm bạn đó.
Vốn được thừa hưởng tính tình lì lợm không sợ ma quỷ của bố tôi, tôi vừa bơi lại vừa nói với mẹ:
- Con muốn được ở lại đây 1 mình biết đâu bạn Mai lại rủ con xuống thủy cung cưới nhau lại còn vui hơn ấy chứ.
Bố mẹ tôi cũng bật cười vì câu nói trẻ con của tôi rồi sau đó cả nhà cùng ra về.
Có một điều đáng nhớ nhất là lúc tôi lên bờ đi về cùng bố mẹ tôi vô tình quay lại nhìn về phía bờ sông thấy một bé gái tầm tuổi tôi đang chạy nhảy lăng xăng quoanh mấy cây bạch đàn cạnh bờ sông mà không hiểu sao tôi thấy dáng đứa con gái ấy rất quen thuộc(lúc này tôi đã quên hẳn chả nhớ rõ mặt Mai nên không biết để so sánh cộng với trời nhá nhem tối nên tôi cũng chẳng nhìn thấy cô bé rõ lắm).
Hình ảnh cô bé ngây thơ vui chơi bên bờ sông tác động đến tôi khá nhiều vào những năm học tiểu học,mỗi lần lục lọi lại trí nhớ tôi lại cảm giác thấy vui vui khi nhớ đến hình bóng cô bé đó.
Phần 3: Những cuộc gặp gỡ kì lạ
Cấp 1
Những ngày học tiểu học tôi cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, tuổi thơ cứ êm đềm trôi cùng những ngày đi học, những trò chơi trẻ con.Thời ấy trẻ con xóm tôi hay tụ tập chơi ô ăn quan, rủ nhau đi ăn trộm hoa quả v.v.
Tôi thuộc vào hang ngũ những đứa trẻ hiếu động chuyên trốn ngủ trưa đi nghịch ngợm cùng mấy chiến hữu ngang và dưới tuổi ,chúng tôi thường xuyên bày những trò nghịch ngợm dại dột như dọa ma người yếu bóng vía giữa trưa ở những vườn cây rậm rạp,hễ thấy ai đi qua là ném gạch đá tùm lum vào bụi cây rồi cả bọn im bặt đợi những người đó chạy bán sống bán chết rồi mới cùng nhau bò lăn ra cười(ở ngõ nhà tôi có một vườn hoang nghe nói rất nhiều người từng gặp ma ở đó nên rất nhiều người sợ).Có lần rúc vào mấy bụi cây ấy cả bọn đụng phải tổ ong vàng bị cả đàn ong đốt cho sưng hết cả mặt mũi chạy toán loạn .Về nhà bị bố mẹ tẩn cho trận ra trò vì tội trốn ngủ trưa đi nghịch ngợm…
Năm năm tiểu học tôi chả có ấn tượng với đứa con gái nào cả(tuổi ấy thì biết quái gì đâu sogood : ) nhưng không hiểu sao vào năm lớp 4 tôi có cuộc gặp gỡ với một cô gái mà không hiểu sao lại làm tôi nhớ lâu đến thế.Câu chuyện xảy ra cũng khá bình thường:
Hôm đó lớp tôi có vụ khá buồn cười,thằng Văn nổi tiếng nhút nhát trong lớp hôm ấy lại đái dầm ,cái vụ này giờ nghĩ lại khá bình thường nhưng ngày ấy lớp 4 mà còn đái dầm thì bị bạn bè trêu khá lâu có khi ức phát khóc.Thế là có chủ đề bàn tán rôm rả cả buổi.
Cuối buổi học hôm ấy tôi co giò chạy thật nhanh về nhà (hồi đó trẻ con chúng tôi có cái trò khoe thành tích đi học về nhanh) đến nửa đường tự nhiên tôi gặp một cô gái ăn mặc khá gọn gang sạch sẽ coi bộ ngang tuổi tôi.Trời xui đất khiến kiểu gì mà hôm ấy tự nhiên tôi bắt chuyện , bình thường tôi ít chơi với con gái lắm,mà thực ra tôi bắt chuyện cũng với mục đích khoe vụ thằng bạn cùng lớp đái dầm mà thôi.
Tôi đi gần cô bé và hỏi:
- Bạn học lớp mấy nhỉ
- Tớ học lớp 4 – Cô bé đáp lại kèm nụ cười hiền hiền và có vẻ rất duyên
Tôi tiếp tục câu chuyện vô vị:
- Tớ cũng lớp 4 nè ,nay lớp tớ có thằng đái dầm đấy,buồn cười bạn nhỉ ,lớp 4 rồi còn đái dầm….
Câu chuyện trẻ con tiếp tục nhưng tôi không nhớ rõ nữa rồi cũng về đến nhà tôi tạm biệt cô bé và tuyệt nhiên không hỏi thêm thông tin gì về cô bé này nữa.
Có một điều mà tôi cũng hơi thắc mắc là tại sao có cô bé bằng tuổi học cùng trường , đi học về cùng đường mà tôi gặp có 1 lần duy nhất( trường tiểu học của tôi 1 khóa hồi ấy chỉ có tầm 60 học sinh)

Truyện maNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ