Chương 4 - Điệp luyến hoa
Tiếng trống trận văng vẳng. Trương Hà nghe thấy, cau rúm mày.
Một tên thuộc hạ vội vã chạy vào: "Đô thống chế! Bạch tiên sinh đến!"
Trương Hà nhìn ra, trông thấy Bạch Phác đi cùng ba người nữa, bèn tươi tỉnh gọi: "Thiên tuế đến đó chăng?"
Bọn Bạch Phác nhìn nhau, xám mặt.
Trương Hà thắc mắc: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Phác gượng đáp: "Thiên tuế chưa đến." Cả bốn người cùng thầm mạt sát Văn Tĩnh tơi tả.
Trương Hà chực thở dài, bỗng thấy cờ xí rầm rập đằng xa, che kín một góc trời, bèn nín thở lại. "Cuối cùng cũng đến." Y đứng thẳng người lên, giơ lệnh kỳ định phát hiệu, lại trông thấy xa tít có một người cưỡi ngựa phi như bay, tay cầm một cánh cung ngắm thẳng lên đầu thành.
"Người kia làm gì đó?" Nghiêm Cương lấy làm lạ: "Định bắn tên chăng? Xa thế này cơ mà, hoang đường..."
Lương Thiên Đức tái mặt kêu: "Không hay rồi!"
Vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng phập, mũi tên đuôi lông vũ nhọn hoắt rời cung bật thẳng tới vọng lâu.
oOo
Tiêu Lãnh, Ngọc Linh và Văn Tĩnh xuyên rừng bạt suối, nhằm những nẻo hoang đường vắng mà đi. Cứ được một chặng, Tiêu Lãnh lại lấy bản đồ da dê ra xem. Đường núi càng lúc càng hẹp và hiểm trở. Hai anh em họ Tiêu đi như gió cuốn, chỉ khổ Văn Tĩnh thở hồng hộc như trâu, tim đập thình thịch, chỉ sợ lỡ chân rơi xuống khe.
Đến trước một vực sâu, mọi người tạm dừng bước. Ngọc Linh nói: "Tiêu Lãnh, hình như chúng ta đi lạc rồi."
"Không đâu." Tiêu Lãnh đáp: "Phía trước chính là đường Âm Bình."
"Đường Âm Bình?" Văn Tĩnh xen vào: "Là nơi Đặng Ngải lén vượt núi đấy chăng?"
Ngọc Linh lấy làm lạ: "Đặng Ngải? Y là ai vậy?"
Văn Tĩnh bèn thuật lại điển cố Đặng Ngải lén vượt Âm Bình thời Tam quốc, phá vỡ Miên Trúc, ép Hậu chủ Lưu Thiện phải đầu hàng nước Nguỵ. Gã có biệt tài kể những chuyện thuộc dạng ấy, ngôn từ sinh động, mô tả phong phú, Ngọc Linh nghe rất say sưa, Tiêu Lãnh cũng phải chăm chú theo dõi.
"Đáng tiếc, được chim bẻ ná, được cá quên nơm! Kết cục của vị tướng giỏi đó cũng chẳng tốt đẹp gì." Văn Tĩnh thở dài.
"Đều tại thằng cha Chung Hội cả." Ngọc Linh nhận xét, "Thế là hết rồi ư?"
Văn Tĩnh lắc đầu: "Chưa đâu. Về sau còn có Dương thúc tử giữ Tương Dương dâng biểu phạt Ngô, Vương Tuấn làm thuyền lầu đốt cháy hết xích sắt giăng dưới sông, tiến quân tới Thạch Đầu thành, cuối cùng họ Tư Mã thống nhất thiên hạ. Hừ, những chuyện này chẳng thú vị gì, hay nhất phải kể từ chuyện ba anh em Chiêu Liệt hoàng đế kết nghĩa vườn đào kia."
Ngọc Linh vỗ tay reo: "Ái chà! Ta ưa những chuyện ấy vô cùng. Trước đây dạo đi đường, có nghe thuyết thư tiên sinh kể một đoạn, thú lắm, chỉ tại sư huynh giục giã đăng trình khiến ta không được nghe hết. Ngươi kể còn hay hơn thuyết thư tiên sinh nhiều, được đấy, bắt đầu từ chuyện bốn anh em kết nghĩa vườn đào đó đi..."