Chap 14: Xao động

155 16 4
                                    

  Cuộc sống là một thách thức - hãy đương đầu

Cuộc sống là một quà tặng - hãy tiếp nhận

Cuộc sống là một nỗi buồn - hãy vượt qua

Cuộc sống là một bí mật - hãy khám phá

Cuộc sống là một nhạc khúc - hãy hát lên

Cuộc sống là một cơ hội - hãy nắm lấy

Cuộc sống là một cuộc đấu tranh - hãy chiến đấu

Cuộc sống là một mục tiêu - hãy giành cho được

Cuộc sống là vĩnh cửu - hãy có niềm tin.

Lê từng bước nặng trĩu, bước đi như một kẻ mất hồn. Không phải nó yếu đuối, không phải nó chán nản, càng không phải nó sợ cái bọn tiều thư chanh chua đó, mà đơn giản, chỉ vì nó cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn trong một ngôi trường xa xỉ như thế này. Nếu lúc đầu, Nhân Mã chọn thi vào một ngôi trường khác, nhỏ hơn, thì có lẽ bây giờ nó đã có rất rất nhiều bạn.

Hẫng. Một cảm giác lướt qua người nó khi nó nghe thấy chính giọng nói của ...mẹ mình từ trong phòng Hiệu trưởng vang ra. Chính là giọng nói của mẹ nó chứ không ai khác.

_ Dạo này tôi không gặp được con bé, tôi nhớ nó lắm.

_ Tôi biết mà, ở nhà thấy bà cứ buồn buồn là tôi biết ngay nên tôi mới gọi bà tới đây.

Mẹ tới tìm mình sao? Nhưng .....không thể để mẹ nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này được, mẹ sẽ lại lo lắng cho mình. Mẹ nói là rất nhớ mình cơ mà.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Nhân Mã vội bước đi, nó sẽ không thôi học. Vì mẹ..và vì người cha đã khuất. Bỏ lại mẫu đối thoại của mẹ mình và Hiệu trưởng sau lưng, Nhân Mã nhanh chóng bước về lớp, lúc này, nó nhận thấy được sự nhói lên của đầu và có cảm giác rát rát vùng trán.

Dù sao nãy giờ cũng đã quá giờ chơi, tiết cuối cùng cũng sắp hết. Ngồi ở hàng ghế đá trong trường cho đến khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên. Nhân Mã vào lớp lấy ba lô và ra về, không thèm để tâm bọn Thiên Bình đang nói gì và nghĩ gì.

------

_ Mọi thông tin về "chìa khóa vàng" chỉ có nhiêu đây thôi sao?

Tức giận quăng sấp hồ sơ lên bàn, Thiên Yết quát lớn làm không khí im bặt. Gần mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà cậu chỉ biết được vỏn vẹn : "Chìa khóa vàng" là con của vị chủ tịch thế hệ trước trước nữa, vì đó là con mình nên chủ tịch ấy không cho ai làm hại cả. Ngài chủ tịch ấy đã cho "tráo đổi", vợ và con ông ta đến nay vẫn biệt tâm. Lỗi mà ngài ấy phạm phải là "vì tình riêng" và không làm đúng với quy luật của tổ chức.

Căn phòng họp im lặng đến đáng sợ, vẻ lạnh lùng toát ra từ vị chủ tịch trẻ, không khí căng thẳng khi không có một chút tin tức về "chìa khóa vàng".

_ Tôi có một tin này cũng không kém phần quan trọng. Ngài chủ tịch trước trước ấy, đang là Hiệu trưởng của một trường cấp 3....

Câu nói của ông Kan làm mọi người trong phòng họp chuyển hướng nhìn, một tia hy vọng len lỏi trong mắt mỗi người. Bạch Dương xoay xoay cây bút rồi nói :

_ Nhưng ở trường nào?

Thở dài, ông Kan đặt cả 2 tay lên bàn rồi lắc đầu :

_ Chuyện đó tôi chưa biết.

Kết thúc buổi họp, mọi người kính cẩn cuối chào Thiên Yết rồi bước ra ngoài, trở về vị trí làm việc của mình. Ngã lưng ra ghế và quay một vòng, Thiên Yết nhếch môi :

_ Mệt thật!

_ Chán quá đi. Có một người mà cả đóng người tìm hoài không được – Kim Ngưu tỏ vẻ đau khổ nói.

_ Mày còn ở đó mà than thở hả Ngưu, đứa nào nãy giờ nằm ngủ vậy hả? Không nghe cái gì hết mà cũng bày đặt.. – Bạch Dương ngao ngán nhìn thằng bạn lắc đầu.

Trên môi khẽ hình thành một nụ cười, Thiên Yết dừng chiếc ghế lại :

_ Cậu ta nghe được đoạn cuối. Vì...tôi đã làm cho cậu ta thức giấc.

Câu nói ấy làm Kim Ngưu bừng tỉnh, chau mày, Kim Ngưu nhìn Thiên Yết đầy căm phẫn :

_ Thì ra là anh. Không những đạp vào chân tôi mà còn lấy cây viết chọt chọt tôi nữa...

Vừa vui vừa căng thẳng, bầu không khí trong phòng hôm nay đã khác hẳn mọi hôm. Căn phòng lạnh lẽo giờ đây đã có văng vẳng một vài câu nói đùa và tiếng cười giòn giã. Không còn hiu quạnh như lúc trước.

------

Về đến nhà, Nhân Mã cười chào cô người hầu, trong nhà, Nhân Mã rất quí cô ấy, và cô ấy cũng vậy, họ xem nhau như chị em ruột. Bước đến cạnh cô người hầu, Nhân Mã vui vẻ nói :

_ Tên đó chưa về sao, chị Mai. Hôm nay chị làm việc có mệt lắm không?

Vẻ mặt của cô người hầu làm Nhân Mã ngạc nhiên, đột nhiên cô ấy hốt hoảng :

_ Tiểu Mã, trán em....

_ Sao ạ! – Nó ngơ ngác. 

_ Em chảy máu kìa, sao vậy?

Nhìn thấy máu trên trán Nhân Mã, Mai tỏ vẻ lo lắng, vì lúc nãy nhìn chưa rõ nên không thấy, bây giờ Nhân Mã lại gần, nhìn thấy máu chảy từ trên trán nó xuống mặt, Mai lo lắng nói rồi vội vã chạy đi lấy hộp y tế. Vừa lúc đó, Thiên Yết về tới, bước vào nhà, châm chọc nó mà quên đi một chuyện :

_ Nè, về sớm thế!

Chợt nhớ đến là mình đang giận nó, Thiên Yết đưa tay gõ vào đầu mình : Trời ơi, Trương Thiên Yết, mày quên rồi à, sao lại mở miệng trước chứ?

Nhân Mã vừa mừng vừa lo, mừng vì mình không phải mở miệng "giảng hòa" trước, lo vì .....không hiểu sao nó không muốn cho Thiên Yết biết mình bị thương. Vẫn hướng mặt về nhà bếp đợi Mai, nó im như hến làm Thiên Yết càng tức điên người, giở giọng hăm dọa :

_ Thái độ gì đấy hả? Nói chuyện với người khác mà quay mặt chỗ khác là sao? Muốn bị "phạt" sao, vợ yêu!!!

Không được, không được quay lại, Nhân Mã, dù hắn có hăm he gì đi nữa cũng không được để hắn biết mày bị thương!

_ Bông băng nè, Tiểu Mã....

Mai sốt sắng cầm hộp y tế chạy lên, nhìn thấy Thiên Yết đang trố mắt ngạc nhiên, Mai vội giấu đi rồi lắp bắp :

_ Chào....chào...cậu...cậu...chủ...

_ Ai bị thương mà cần bông băng vậy?

Nhân Mã vội nháy mắt với Mai nhưng vô ích, cô ấy đang cúi đầu lo sợ. Không đợi Mai trả lời, Thiên Yết bước tới và quay người Nhân Mã lại, cậu chau mày khi nhìn thấy máu trên trán nó, có cái gì đó xót xót nhưng không thể hiện trên mặt. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Thiên Yết hỏi :

_ Sao lại thế này?

Nhân Mã im bặt, nó không dám trả lời, không hiểu sao nó cảm thấy sợ Thiên Yết hơn bao giờ hết. Ra lệnh cho Mai lên lầu, đợi đến khi Mai khuất bóng, Thiên Yết lại hỏi :

_ Sao lại bị chảy máu?

_ ...

_ ANH HỎI EM, SAO EM CHẢY MÁU!!

Giật mình trước thái độ giận dữ của Thiên Yết, nó chưa hề thấy nét mặt Thiên Yết hung hăng như lúc này. Nó lí nhí :

_ Tôi tự té ...

_ Tự té? Tự té mà chảy máu trên trán, còn má thì sưng thế này à. Té ở đâu thế, chỉ anh coi!

_ Tự té thật mà..

Thấy máu chảy hoài không ngừng, Thiên Yết kéo nó ngồi xuống rồi đưa tay lấy hộp y tế băng bó vết thương cho nó . Làm thật nhẹ nhàng, miếng băng trắng được cố định trên đầu nó, máu cũng đã ngừng chảy. Lúc này, Thiên Yết tiếp tục "tra hỏi" :

_ Chuyện này do ai gây ra?

_ Không ai cả, tôi tự té thật mà – Nhân Mã ngoan cố nói nhưng mắt thì nhìn sang hướng khác.

_ Được! Em cứ cứng đầu đi. Chỉ cần một cú điện thoại ngắn, cũng đủ để anh biết được mọi chuyện xảy ra trong trường em ngày hôm nay. Sao? Muốn tự nói hay để anh tìm hiểu. Anh có "tay mắt" cận kề bên em mà.

Bán tính bán nghi nhìn Thiên Yết, vẻ mặt nghiêm nghị của cậu làm Nhân Mã buộc phải tin điều cậu nói là sự thật. Dè dặt nhìn Thiên Yết, nó lại lí nhí :

_ Là Thiên Bình, Song Ngư và một số người khác mà tôi không biết tên. Họ xô tôi té, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu. Anh đừng có làm gì bậy nha, họ không có ác ý với tôi đâu, chắc tại hiểu lầm nào đó...

Nói nguyên một tràng, Nhân Mã cuối cùng lại đi "nói tốt" cho bọn xấu. Không phải nó không ghét bọn đó, mà vì....nó cảm nhận được, Thiên Yết ...không phải một người bình thường chút nào, nó sợ cậu sẽ làm gì đó nguy hiểm.

[Yết-Mã] Nhỏ đáng ghét... Em đã cướp trái tim anh rồi!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ