Chương 34: Hạ Sốt

723 57 11
                                    

Thiên Nguyên về cùng một nhà rồi nhé, mấy chap này tạm thời sẽ xoay quanh câu chuyện tình yêu của Vương Tuấn Khải và Lưu Chí Hoành.

Lưu Chí Hoành bấm nút thang máy tự động mở, cậu đứng trước một căn phòng. Ngước đôi mắt lên nhìn biển số 21, cậu hít một hơi đưa tay mở cửa.

Bên trong căn phòng, một nam nhân tuấn mĩ đang nằm nghiêng trên chiếc giường rộng lớn. Cậu có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt hắn với sống mũi cao. Đôi mắt lạnh lùng như băng lúc này lại nhắm chặt.

Lưu Chí Hoành cảm nhận được hơi thở của ai đó đang rất yếu. Vội vàng chạy đến gần hắn, đưa tay sờ nhẹ lên trán. Nhiệt độ từ trán hắn nóng đến nỗi cậu phải rùng mình một cái.

Tay ai đó thật mát, hắn mơ hồ cầm lấy tay cậu giữ chặt lại. Lưu Chí Hoành tim đập nhanh hơn vài nhịp, vội vàng nói:

"Ngoan bỏ tay tôi ra. Tôi sẽ hạ sốt cho anh!"

Hắn nghe thấy thế, ngoan ngoãn bỏ tay cậu ra thật. Lưu Chí Hoành khẽ mỉm cười, tiếp tục chạy vào phòng tắm bê ra một chậu nước lạnh. Dấp khăn cho ướt rồi đặt lên trán hắn.

Vương Tuấn Khải cảm thấy man mát, hơi thở cũng trở nên đều đều dễ chịu. Lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Lưu Chí Hoành không thể ngăn nổi mắt mình, cứ liếc trộm ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Đôi mắt hắn nhắm lại, đôi lông mày hắn đen đậm, sống mũi hắn cao, làn môi mỏng hơi nhợt nhạt. Khuôn mặt hắn cũng thật gọn, tất cả của hắn, cậu đều thấy rất đẹp. Bất ngờ Vương Tuấn Khải mở hai mắt, giọng nói khàn khàn:

"Cậu là đồ háo sắc. Giám nhìn trộm tôi."

Lưu Chí Hoành mắt chữ A mồm chữ O, hai má nóng rực đỏ hồng. Thật xấu hổ! Chót để hắn bắt gặp rồi. Cậu bối rối:

"Nằm yên đó! Tôi đi mua thuốc cho anh!"

Nói rồi, cậu chạy như bay ra khỏi phòng. Vương Tuấn Khải nằm đó, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười.

Hắn đưa mắt đến nhìn cọc tiền đặt trên mặt bàn. Hờ hững đưa tay với lấy đếm đếm. Không thiếu một đồng nào, trên đời vẫn còn người chê tiền như cậu ta sao? Hắn chợt nghĩ. Bất chợt từ phía cửa, ai đó lao vào:

"Tôi mang đến trả cho anh đó! Không thiếu một tờ nào đâu. Đếm đếm cái gì!"

Hắn nhíu mày:

"Mua thuốc nhanh vậy?"

Lưu Chí Hoành cười ngượng:

"Thật ra trong phòng anh đã có sẵn mấy vỉ thuốc. Tôi chỉ là xấu hổ quá nên kiếm cớ chạy ra ngoài. Ai ngờ thấy anh đang đếm tiền, bức xúc quá lại lao vào đây..."

Hắn nghe vậy, chợt nở một nụ cười rất tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn cười, hai chiếc răng khểnh lộ ra trông thật đẹp. Tim cậu sao lại xao xuyến thế này.

"Tôi biết rồi. Thôi cầm lấy đi, coi như đó là tiền công hạ sốt của cậu."

Sao bây giờ hắn lại ấm áp đến vậy. Chẳng giống với chàng trai lạnh lùng đêm qua nữa rồi. Tiền công sao? Ok lấy luôn. Lưu Chí Hoành đưa tay dựt lấy:

[Fanfic Thiên Nguyên-QianYuan ]Xin lỗi ! Tôi Thích Con TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ