Cô mở mắt dậy...một mùi sát trùng cư nhiên xộch vào mũi cô, đôi mắt cô thẫn thờ liếc sang một bên thấy một cái máy đo nhịp tim, quay sang bên kia là cái bình dẫn nước...
Cô khó nhọc ngồi dậy...
Cô đang ở bệnh viện à? Cố hết sức bình sinh ngồi dậy...
~A....-cô rên khẽ..Cô là đau ở vai, nhìn nó đang băng bó, cô thở dài,...
Là cô chủ quan? Hay tên đó mạnh? Hay cô yếu?
Haizzzz....thế nào đi nữa thì cuối cùng lỗi là do cái thân này a~Yếu xìu hà,...mới bị đâm một nhát xuyên vai thôi mà đã như vậy rồi( ''Định'', xuyên vai...không ngờ mình lại có thể tưởng tượng siêu nhiên đến thế),....
Cô thử cử động vai, nhưng...nó không hoạt động....đơ à?
.
.
.
À, tình trạng ''bác sĩ bảo vai ko thể cử động'' kiếp trước cô gặp hoài, lần đầu tiên cô đã rất tuyệt vọng:''Nếu mình phế vai thuận, có nghĩa mình sẽ chết'', nhưng rồi, ý chí của cô đã vùng vẫy thoát ra mớ tuyệt vọng, cô tích cự lấy tay kia xoa xoa, bóp bóp, nắn nắn, đấm đấm, thậm chí lấy búa táng cho vài phát, sau.... vài ngày vai hoạt động bình thường...(đệch), sau đó cô thường xuyên bị thế này rồi, nhưng chẳng sao, bác sĩ có bảo là phế rồi thì cô vẫn có thể nâng cái tạ 10 cân lên bằng cái vai đấy bình thường, nhưng giờ cô là xuyên rồi, chắc lại phải làm như lần đầu tiên đã, nghĩ rồi cô bắt đầu lấy cái bình sắt nhỏ tương cho chục phát vào vai, thấy vai có phản ứng nhẹ là đau thì dừng lại, vừa đặt cái bình xuống, cánh cửa bật mở...
Dương Ngọc Mẫn đi vào, theo sau là dàn hậu cung hiện tại của cô ta...
Thật ra, từ lúc cô ta đi vào, Tuyết đã thấy trong mắt cô ta lóe lên ý cười và khinh thường cô, do chúng nam chủ đi sau nên ko thấy được đôi mắt đó.
Nhanh sau đó, cô ta òa khóc lao vào chỗ cô, nức nở nói:
-Chị Tuyết, híc...c...chị b...bị phế ..t..tay rồi...híc hu hu hu, là em, là em ko...ko thể bảo vệ..đ..được c..chị...hu hu hu hu
''Nực cười, cô mà bảo vệ tôi được á? Thế thì tôi lập tức đâm đầu xuống chết nhé...''Nhưng cô vẫn không nói j, khuôn mặt lạnh tanh nhìn ả Mẫn bù lu bù loa với cô...
''Du virut'' đi tới chỗ Mẫn, nhưng ánh mắt hướng cô... ê, cô á?:
-Cô bị kiếm đâm vào tay, phế mất rồi, dù đã phẫu thuật nhưng ko thể hoạt động nữa...
-Cảm ơn Bảo nhị thiếu, nhưng anh nếu chỉ cần nói thế thôi thì làm ơn đưa người con gái đang ''chảy nước dãi qua mắt''này đi dùm tôi nhé, các người đang làm ô nhiễm môi trường của tôi đấy...-Ánh mắt lướt qua từng người...
Họ bỗng chốc sởn gai ốc, oaaa...ám khí nặng thế này là tính giết người không cần súng à?
-Thôi, các anh nên ra đi, để em ở lại nói chuyện với chị em...-Mẫn bỗng lên tiếng.
-Ừ, em cẩn thận đó-Ánh mắt ôn nhu nhìn Mẫn rồi liếc qua chỗ cô...
Ả tiễn tất cả ra ngoài, đợi đến khi đi hết, quay lại nhìn cô, lướt từ trên xuống dưới xem xét xem có máy ghi âm ko, thấy không có liền hài lòng gật đầu, ngước ánh mắt đầy khiêu khích:
BẠN ĐANG ĐỌC
[XK, NP, HĐ]Nữ phụ sát thủ
Non-FictionĐường đường là một sát thủ cấp cao, tài sắc vẹn toàn thế mà lại bị con bạn cho làm vai nữ phụ trong một tác phẩm cẩu huyết vớ vẩn mà nó viết. Bực mình nguyền rủa câu chuyện và thế là bị xuyên thẳng vào luôn, đời toàn sỏi đá mà, haizzz, thôi, đã xuyê...