Tất cả mọi chuyện đều quẳng ra sau đầu, Cố Du tiến lên cướp lấy điện thoại từ trên tay Từ Trạm, run giọng đáp lại, "Là chị! Là chị!"
Nghe được giọng của Cố Du, tiếng khóc bên kia điện thoại càng thêm thảm thiết hơn.
Tiếng khóc đau thương làm rối loạn lòng của Cố Du, từ nhỏ, tính cách của Phương Nhàn rất chín chắn, trầm ổn, so với Cố Du thì chững chạc hơn rất nhiều, có thể làm cô ấy khóc thành bộ dạng này, Cố Du không dám tưởng tượng rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Cô cắn chặt khớp hàm, đồng thời, bắt được cánh tay Từ Trạm, run rẩy nói: "Tôi. . . . . . Tôi cùng anh trở về. . . . . ."
Hà Thiệu Đình ngớ ra, khó có thể tin nhìn về phía Cố Du.
Trong mắt cô tìm không thấy một chút thù hận, cho dù có, từ lâu cũng đã chìm ngập trong đau khổ cùng tuyệt vọng.
Không biết từ lúc nào, vẻ mặt vẫn âm trầm của Từ Trạm đã trở lại bình tĩnh như thường, anh cầm lấy tay Cố Du khoát lên trên cánh tay mình, tự nhiên ôm cô lên xe, động tác lưu loát liền mạch giống như chuyện này đã được hai người làm vô số lần.
Audi chạy như bay mà đi, Hà Thiệu Đình nhắm mắt lại, bên tai tất cả đều là tiếng động cơ rít gào hoà lẫn cuồng phong.
Trên xe, Cố Du ôm lấy điện thoại, khóc đến nỗi cả đôi mắt đều sưng lên.
Tình huống bên kia đầu điện thoại cũng không tốt hơn bao nhiêu, Phương Nhàn khóc nức nở một câu cũng chưa nói, thật lâu sau, mới thở hổn hển nói: "Chị, Cha . . . . . Cha đã chết. . . . . ."
"Em nói cái gì?" Cố Du đột nhiên ngừng khóc, cô vốn tưởng rằng Phương Nhàn bị Từ Trạm bắt để uy hiếp mình nên mới khóc đến đau lòng muốn chết như vậy, nhưng mà đây lại không phải là tin tức tuyệt vọng nhất.
"Em nhìn thấy tin tức. . . . . . Báo chí , TV Dương Cảng đều đã truyền bá. . . . . . Nhưng. . . . . . Không có khả năng . . . . . ." Tiếng khóc của Phương Nhàn lại bắt đầu trở nên đứt quãng.
Cố Du quên luôn cả khóc, ngơ ngác cầm mobile phone nhìn kính chắn gió trước mắt, ánh mắt đờ đẫn.
Rất lâu không có nghe thấy thanh âm, rõ ràng Phương Nhàn có chút sợ hãi, tiếng khóc run rẩy, "Chị?"
Từ Trạm ngồi lái xe ở một bên rốt cục cũng không chịu nổi nữa, đoạt lấy điện thoại ấn nút tắt, cầm lấy bàn tay lạnh buốt của Cố Du đặt vào trong tay mình.
"Ba ngày trước, cha em đã qua đời ở trong tù, tin tức bị quản lý cục nhà giam ém xuống, sáng sớm hôm nay mới công bố. Buổi sáng anh đi họp, để di động của em trong người, nhận được tin do em gái em gọi đến anh mới biết được."
Cố Du không có trả lời, ánh mắt đờ đẫn không có tý sức sống.
Phương Tranh đã chết.
Cha của cô, đã chết.
Nửa tháng trước, Cố Du vì nghe tin tức cha được hoãn án tử mà vui mừng bật khóc, cho dù như thế nào, rốt cuộc cô cũng không phải đối mặt với sinh ly tử biệt tàn khốc nhất. Cô liều mạng góp tiền muốn thông qua quan hệ để gặp mặt cha một lần, mà lúc này, tin tức đau buồn kia làm tan nát tất cả suy nghĩ của cô, chờ cô đi gặp cha đã là một khối thi thể lạnh băng.
Từ Trạm nhìn cô một cái, không nói lời gì nữa, đồng hồ tốc độ lại lần nữa kéo lên.
Sau khi đến nơi, quản giáo đầu tiên phụ trách tiếp đãi cũng không có dẫn hai người đi nhà xác, mà là trực tiếp dẫn tới một cái phòng, chỉ chỉ một cái hộp gỗ không lớn trên bàn, "Chính là cái này, ký tên đi."
Nếu không phải nhờ lực cánh tay của Từ Trạm, Cố Du đã sớm xụi lơ.
Từ Trạm nhíu nhíu mày, một tay chống đỡ Cố Du, một tay tiếp nhận tờ đơn, lúc này Cố Du đột nhiên thoát khỏi ôm ấp của hắn, đờ đẫn đi về phía cái hủ có chứa tro cốt của Phương Tranh.
Nửa năm trước thăm hỏi vội vàng từ biệt, gặp lại, hai người đã ngăn cách âm dương.
Sau khi cô nhìn thấy con đường hy vọng sau cùng bị phá huỷ, Cô vươn bàn tay run rẩy ra, chậm rãi vuốt ve mặt ngoài gập ghềnh của hủ, ngẹn ngào khóc rống.
Từ Trạm bước nhanh về phía trước ôm lấy thân thể đang lảo đảo muốn ngã của cô, ấn chặt vào lòng.
Cố Du không biết chính mình khóc bao lâu, cũng không biết mình đã trở lại xe như thế nào.
Cô ngơ ngác ôm hủ tro cốt ngồi ở tay lái phụ, toàn bộ những ấm áp trong hồi ức từng chút trở nên nguội lạnh, chỉ còn lại từng tí đoạn ngắn ký ức mơ hồ.
Từ Trạm không có lập tức khởi động xe, mà là nhìn Cố Du, mang theo thương tiếc không cách nào che dấu.
Lặng im thật lâu, Từ Trạm nhớ tới trên tay còn cầm đơn vừa lĩnh, trên chỗ ký tên là chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo của Cố Du miễn cưỡng dựa vào anh cầm tay mới viết lên được.
Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm trọng, thanh âm trầm thấp lại vẫn dung hợp trong ánh mắt ôn nhu, "Có phải cha em bị bệnh trạng gì hay không?"
"Không có." Cách thật lâu, Cố Du mới phản ứng kịp, máy móc trả lời.
Từ Trạm đem đơn người nhà lãnh nhận đưa cho Cố Du, ngón tay thon dài rơi vào đoạn nguyên nhân cái chết, mặt trên rõ ràng viết: tắc nghẽn cơ tim đột phát. Trong nháy mắt dường như Cố Du ngừng luôn cả thở, tim bỗng nhiên đập mạnh, cơ hồ là đoạt lấy đơn từ trong tay Từ Trạm .
Không có khả năng, thân thể cha cô khoẻ mạnh, làm sao có thể đột nhiên qua đời vì tắc nghẽn cơ tim đột phát chứ? Hơn nữa thi thể còn chưa được lãnh nhận đã vội vàng hoả táng, kỳ quặc đến nỗi làm Cố Du run rẩy cả người.
Cha chỉ là một ông già bị bỏ tù mất đi tất cả, sẽ có người nào muốn giết cha?
"Tôi có thể giúp em tra rõ chuyện này" Từ Trạm rút đi tờ giấy trong tay cô, trong đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc, "Nhưng điều kiện tiên quyết là thân phận của em tất nhiên phải là vợ tôi."
Ánh mắt anh gần trong gang tấc, phản chiếu bộ dạng vô cảm của cô, không có bối rối, không có lúng túng, nhưng cô vẫn do dự. Trong lòng suy nghĩ trăm lần, vô số dòng nước chảy xiết đan xen thành dòng lũ cuồng loạn không ngừng thổi quét: cha mất, em gái...
Cô lắc lắc đầu theo bản năng, đôi môi trắng xanh sớm mín thành một đường thẳng.
Từ Trạm cũng không tỏ vẻ bất ngờ hay là giận dữ, anh lấy di động của Cố Du ra, nhẹ nhàng để vào tay cô, "Em không cần suy xét, bởi vì em vốn không có quyền lựa chọn."
Anh bình tĩnh như vậy khiến cho Cố Du không rét mà run, màn hình điện thoại di động hiện lên mười mấy con số vừa điện đến trước đó, Phương Nhàn là người thân duy nhất của cô, cô không thể lại mất đi em gái.
Cố Du do dự và chần chừ khiến ánh mắt Từ Trạm lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại khôi phục lại bình tĩnh, "Người hại cha em có nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay không, an nguy của em gái em, tất cả ở tại em."
Bị những lời này làm xúc động, Cố Du run rẩy bả vai, ngẩng đầu lên, giống như là muốn từ trên mặt anh nhìn ra được đây là người cô có thể dựa vào trong lúc tuyệt vọng nhất. Cô bỗng ý thức được, chính mình sắp rơi vào một ván bài, mặc dù không có quyền cò kè, mặc cả, nhưng cô cũng cần phải có giao ước của riêng mình.
"Trước khi tôi đồng ý, anh phải xác nhận một việc."
"Có thể."
"Tôi nghĩ tôi muốn biết vì sao? Vì sao lại là tôi?"
Chần chờ chợt lóe lên,trong mắt Từ Trạm vẫn là màu đen sâu không thấy đáy như cũ, "Trùng hợp."
Muốn từ trong miệng anh ta để biết bất luận việc gì dường như đều chỉ là hành vi phí công, Cố Du cũng không tiếp tục vướng mắc, càng trực tiếp đặt câu hỏi: "Dựa vào đâu anh nói có thể giúp tôi? Tiền bạc? Quyền?" Biệt thự xa hoa tỏ rõ bối cảnh của người đàn ông này, chính là Cố Du không tin, cha cô chìm nổi nhiều năm nơi quan trường, kết quả cũng là kết cục như bây giờ, anh ta là ai, dựa vào cái gì để cho cô tin tưởng.
Từ Trạm trầm mặc, từ trong lòng lấy ra một tấm danh thiếp, để vào trong tay Cố Du.
"Tập đoàn công nghiệp quân sự Bắc Phương.
Đổng Sự Trưởng, Từ Trạm"
Cố Du đột nhiên ngẩng đầu đón nhận cái nháy mắt chắc chắn của anh, trong đầu hiện lên từng màn qua lại, người đàn ông này, có lẽ thật sự có thể.
"Đây xem như là giao dịch sao?" Cố Du bị chính âm thanh lạnh lùng của mình làm cho đau nhói, cắn chặt môi dưới.
Từ Trạm nhíu mày, giữa cặp lông mày anh khí mơ hồ hiện lên chữ xuyên, "Em có thể cho rằng đây là do anh cưỡng bức, dụ dỗ, như vậy em có thể dễ chịu hơn một chút."
Cố Du không nhìn anh, cúi đầu, chăm chú nhìn hủ tro cốt trong lòng, một lát sau, chậm rãi mở miệng: "Đường số 47, hẻm 3."
Đây là địa chỉ nhà cô.
Từ Trạm nhìn gương mặt Cố Du, trong mắt anh chiết xạ ra ánh sáng thật đẹp, nhưng lúc nhìn thấy chuỗi nước mắt kia, liền trở nên ảm đạm. Anh nghiêng người lại gần, động tác chậm chạp giống như cố sức chịu đựng, cuối cùng, môi rơi vào khoé mắt tràn đầy nước mắt của cô, tay xuyên qua sợi tóc, đem đầu cô ấn lên trên vai mình.
Không có bất kỳ sự mập mờ nào, trên thực tế chỉ là một hành động ép buộc đầy dịu dàng, nhưng anh mưu đồ đã lâu, không muốn phải đợi chờ thêm nữa.
Về nhà cầm giấy chứng nhận cùng mấy bộ quần áo, Cố Du lại bị dẫn đến biệt thự.
Đường dây điện rõ ràng chưa được sửa chữa tốt, ban đêm, lầu trên lầu dưới đưa tay không thấy được năm ngón, mà hết thảy đối với Cố Du cũng không có gì quan trọng.
Cô cuộn mình ở trên giường, ở trong lòng Từ Trạm, ở trong bóng tối khôn cùng.
Phía sau là vòng tay ấm áp của người đàn ông, bàn tay luôn giữ đúng mực, suốt đêm cũng chưa từng rời khỏi eo cô.
Một đêm không ngủ nghênh đón sương sớm, từng hạt bụi sương lơ lửng trong không trung, xe dừng lại ở trước cửa cục Dân Chính.
Đại khái cũng không phải là ngày tốt để kết hôn, chỗ ghi danh của cục dân chính vắng vẻ trống không, Từ Trạm rất nhanh liền điền xong tờ khai. Cố Du viết cũng không chậm, chỉ là lúc ký tên, ngòi bút nặng nề rơi lên giấy, ngón tay mất đi tri giác, mãi đến lúc cô thấy Từ Trạm vô cùng bình thản nhìn chính mình, mới dứt khoát ký tên mình vào.
Cô hai bàn tay trắng, cũng chỉ có thể bán đứng những gì còn lại mà thôi. Trình tự phức tạp, hai người không nói tiếng nào, chỉ là thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với nhau, dung hợp hoàn toàn cảm xúc bất đồng.
Người phụ trách chụp ảnh của cục dân chính nhìn như thế nào cũng cảm thấy được đôi vợ chồng mới cưới này có chút kỳ lạ, tuy nam anh tuấn nữ xinh đẹp, nhìn đặc biệt xứng đôi, nhưng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, hai người họ đều không có cười qua.
Điều ông ngạc nhiên nhất là, trong mắt của người vợ giống như nước đọng, không hề gợn sóng, mà người chồng tuy là không cười, nhưng trong mắt anh ta lại có chút vương vấn, như là đang cố hết sức che dấu đi mê luyến trong đáy mắt.
"Đầu năm nay còn có cưỡng hôn?" Nhân viên công tác cúi đầu cười, lắc lắc đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Cảnh Giới Màu Hồng Phấn
RomanceĐây là một câu chuyện kể về một người đàn ông độc tài, dùng mọi thủ đoạn để chôn vùi một cô nàng trong hạnh phúc vĩnh viễn. Cứu mạng cô, liền muốn cô lấy thân báo đáp sao? Cố Du chưa hiểu gì đã phải kết hôn với người ta, hắn ta tiền trảm hậu tấu, cư...