Một tiếng kêu này, khiến cho không khí cả phòng khách đều trở nên căng thẳng.
Siwan đang đứng cạnh người đàn ông kia, quay lưng về phía nàng, chậm rãi xoay người, trong đôi mắt trong veo của nàng hiện lên hình ảnh quen thuộc, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có khí phách mị hoặc lòng người, nàng dừng lại, giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ, chỉ là đứng ở rất xa mà nhìn, cũng không có đi tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt, lại mềm mại nhu thuận, trong sáng như pha lê.
Ham Eunjung nhấc chân hướng nàng đi qua, trong nháy mắt kia, cả người Park Jiyeon run lên, ánh mắt trong veo có một tia đề phòng, lùi về phía sau.
Sắc mặt ngưng trọng của Ham Eunjung chùng xuống một chút, con ngươi xẹt qua một tia đau xót, tiếp tục đi đến trước mặt nàng.
"Tỉnh rồi?" Thanh âm của hắn khàn khàn, giơ tay chạm vào mặt nàng: "Có còn đau không?"
Park Jiyeon ngây người không có phản ứng lại, tận tới khi nhiệt độ ấm nóng từ bàn tay hắn bao trùm nửa khuôn mặt nàng, thân thể của nàng tới khi đó mới đột nhiên có phản ứng, run rẩy né tránh, nàng chợt nhớ tới chuyện tối qua, lòng vẫn còn rất sợ hãi.
Bàn tay ưu nhã rơi giữa không trung, khẽ nắm lại, buông xuống.
"Con tôi đâu?" Tiếng nói của nàng trở lên khàn khàn, run rẩy hướng hắn thốt ra câu hỏi đầu tiên.
Nàng không có quên mục đích mình đến tìm hắn, không có quên hiện tại mối liên hệ duy nhất giữa nàng và hắn là cái gì. Đau đớn hơn một tháng trước, nàng chịu đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, có thể hướng hắn đòi về cốt nhục của nàng.
"Đang ở bên Anh!" trong ánh mắt sâu thẳm của Ham Eunjung toàn là bóng dáng nàng, ôn nhu mà chăm chú nhìn, một cái chớp mắt cũng không rời.
Quả nhiên là nước Anh.
Nước mắt Park Jiyeon tràn ra, nàng cào cào mái tóc, cũng không tính hỏi hắn xem rốt cục Anh Quốc cách nàng có xa lắm không? Nàng muốn dùng hai chân đi đến bao giờ mới tới nơi?
". . . . . . . Trả lại cho tôi!" Làn môi anh đào của nàng run rẩy, đè nén nước mắt: "Jung đem con trả lại cho tôi."
"Jiyeon . . . . ." Hắn nhấc chân hướng nàng đi đến.
"Jung đứng ở đó, đừng có cử động!" Cả người Park Jiyeon đều run rẩy, hai mắt toàn lệ nóng hướng hắn hét, đúng vậy, nàng không nhịn được, cả nửa năm thống khổ cùng giãy giụa, kiên nhẫn của nàng đã muốn mất? "Ham Eunjung, Jung có biết tôi hận Jung đến mức nào không? Jung có thể vứt bỏ tôi, không cần tôi, có thể coi như cả đời này chưa từng gặp qua tôi, không sao cả. Chính là Jung dựa vào cái gì mà cướp đi con của tôi? Nó vừa mới được sinh ra, ngay cả nhìn tôi cũng chưa kịp, Jung dựa vào đâu mà mang nó đi?"
Ngày đó, trong phòng bệnh, sinh nở đau đớn đã rút hết sức lực của nàng, nàng không biết bản thân mình chảy bao nhiêu máu, chỉ biết là tất cả hộ sĩ trong phòng sinh đều la hoảng lên, miệng ghé vào bên người nàng hô: 'cô ơi cố gắng tỉnh lại, xin đừng hôn mê', vì vậy nàng chỉ có thể tỉnh lại, trận sinh nở này nàng trải nghiệm sự bạc bẽo của cuộc đời, nàng nhớ rõ từng chi tiết khi hắn xoay người rời đi, đau đến thấu xương, vào thời khắc cấp cứu đó, giống như ai oán dày vò trái tim.