Hai thiếu niên tóc đen dài chạm đến thắt lưng , một vận sam y bạch nguyệt , một vận sam y vàng nhạt .
"Phong Nguyên?" Vương Phàm giãn mày kiếm ra , kêu lên một tiếng .
"Tiểu Thiên?" Vương Tuấn Khải bật cười nhìn về phía y .
"Thật là vô phép vô tắc , mau đưa hai kẻ kia tống vào ngục , cả gan xông vào hoàng cung , ngươi không cần cái mạng cẩu của ngươi nữa sao ?" Lục Nhã trợn mắt , cố nén nhịn ra lệnh .
"Đúng vậy , đúng vậy" Nhược Thu một bên phụ họa "Bệ hạ , bệ hạ , ngài mau ra lệnh cho thị vệ mang chúng đi"
"Tiểu thư , tiểu thư đáng nhẽ nên sinh ra ở phường chèo kép hát , quả thật tài nghệ diễn xuất là phi phàm" Thiên Tỉ cười mỉa mai .
" Ha ..Ha ta ..ta việc gì phải diễn kịch" Mồ hôi trên trán chảy xuống mặt , nhòe dần đi lớp phấn .
Tuấn Phải cùng Vương Phàm Phàm đứng một bên lặng im coi kịch hay .
"Chẳng phải hai tiểu thư nên thắc mắc tại sao chúng ta chưa chết ?" Hạ Phong Nguyên giờ mới chịu lên tiếng , nụ cười tưởng chừng hiền hậu như ôn tuyền nhưng lại chất chứa khinh miệt .
"Ngươi ..ngươi ..ngươi"
"Chấm dứt cả rồi , tiểu thư có cần ta đem chứng cớ ra buộc tội hai tiểu thư không ?" Chung Đại bước đến , phe phẩy cánh quạt trong ngực .
"Cuối cùng ta cũng biết được kẻ vận y phục màu tía hôm ấy là ai rồi !" Lục Nhã cười nhạt .
"Như vậy ..là hai con ..ta" Thái hậu sững sờ .
"Xin lỗi cô cô , con phụ lòng cô cô" Nhược Thu quỳ xuống lạy thái hậu một lạy .
"Đem hai ả nhốt vào thiên lao , đày ra biên ải làm quân kỹ , tịch biên phủ đệ của Lục vương ngoại , toàn bộ của cải được đem ra chia cho dân nghèo" Ngô Diệc Phàm ra lệnh cho thị vệ .
Nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt được tô trang kỹ càng , từng giọt từng giọt xóa nhòa đi lớp phấn trắng bệch trên mặt . Trâm vàng tuột khỏi tóc dài vận lên cao , Nhược Thu im lặng bước ra phía cửa , riêng Lục Nhã ..nàng ngoái lại phía Thái Hậu cúi đầu , nở nụ cười bi ai nhìn Vương Tuấn Khải , mặt phấn loang lổ , trước giờ chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ xuất hiện trước mọi người với diện mạo không thể thảm hại hơn như thế này . Gương mặt méo mó vô cùng xấu xí nhưng đối với nàng mà nói ....xấu đẹp hiện tại có quan trọng chi , dù có như dã quỷ cũng mặc kệ .
"Khoan đã" Lục Nhã đột ngột dừng lại , ngoái lại phía sau , quỳ xuống trước Thái hậu :
"Cô cô , tha lỗi cho con"
"Hạ công tử , Thiên Tỉ tiên sinh , tha lỗi cho ta đã dại dột làm chuyện ác hại các người"
Nàng hướng Tuấn Khải đứng , trên mặt hắn quả là không có một chút biểu tình gì , lạnh lùng tựa băng .
"Từ bé đến lớn , lần đầu tiên vào cung chơi ta đã rất thích chàng , rất thích rất thích , sau này có chết cũng không đổi . Ta từng mơ ước được làm nương tử của chàng , cùng chàng sống những ngày bình bình đạm đạm ...... Ta bất chấp tất cả , hại người , đại nghịch bất đạo suy ra cũng chỉ vì muốn đổi lấy một vị trí trong tim chàng , những thứ khác ta không cần đến .......nhưng tim chàng sắt đá quá , lạnh lẽo quá ..ta chạm không tới ..... Trước giờ tình yêu của chàng đâu đến lượt ta ... Ta vẫn luôn thắc mắc , tại sao chàng lại không yêu ta khi ta đem hết cả thế giới để đổi lấy một chữ yêu ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Vãng Ái
Teen Fiction[Ver Chuyển Thể Từ "Đồi Gió" (Đồi Gió, Nơi Ấy Ta Gặp Nhau) Của Lam Phong] Couple: Khải Thiên AU CT: Độc Sủng Thiên (YangXiaoQian) Thể Loại: Đam Mỹ, Cổ Trang, 1x1 Tất cả nhân vật trong fic đều đã được thay đổi, kể cả nội dung cũng đ...