Chương 82

194 2 0
                                    


Tần Vãn Thư cảm giác như máu mình đông lại, cực kì sợ hãi tựa một cơn sóng lớn đánh vào mình, từ nhỏ đến lớn, nàng ít khi sợ, nhưng thời khắc này, sự sợ hãi cơ hồ bao trùm lấy nàng.

Tần Vãn Thư chạy về phía Tả Khinh Hoan, nàng nằm trong vũng máu, nhìn Tả Khinh Hoan cả người đầy máu, Tần Vãn Thư cực sợ, chạm tay vào khuôn mặt dính máu của Tả Khinh Hoan, ngón tay run rẩy, nàng sợ Tả Khinh Hoan cứ như vậy chết đi, Tả Khinh Hoan nhất định không thể có chuyện, tuyệt đối không thể có chuyện, Tần Vãn Thư bối rối muốn lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, lại phát giác các nàng lúc ra ngoài không mang theo di động, lúc này trừ chiếc xe đâm Tả Khinh Hoan, không có chiếc xe nào khác, luôn luôn tỉnh táo xử lý mọi việc như Tần Vãn Thư, cũng không cách nào bình tĩnh nổi, vô cũng khẩn trương.

Hàn Sĩ Bân nhìn Tả Khinh Hoan nằm trong vũng máu, cũng đến ngây ngẩn cả người, hắn không muốn giết người, hắn chỉ không muốn thấy Tần Vãn Thư cùng Tả Khinh Hoan thân mật, hắn chẳng qua là rất tức giận, hắn muốn tách các nàng ra, hắn tuyệt đối không muốn đâm vào các nàng, trong thâm tâm Hàn Sĩ Bân vì mình mà tự giải thích, nhưng giải thích thế nào cung không giải quyết được gì, hắn đã đâm vào Tả Khinh Hoan, giờ nàng đang bị nguy hiểm tới tính mạng.

" Bây giờ chúng ta lập tức đưa nàng tới bệnh viện. . ." Hàn Sĩ Bân cũng không phải là người táng tận lương tâm, hắn bị ghen tị cùng tức giận làm cho mê muội, sự việc vượt ra khỏi tầm khống chế, hắn cũng sợ, muốn sửa chữa, Hàn Sĩ Bân vội vàng mở cửa xe đi xuống nói với Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư chưa từng oán hận một người như vậy, Hàn Sĩ Bân là người đầu tiên, nhưng nàng biết đây không phải là lúc hành động theo cảm tính, nơi này cách bệnh viện một quãng xa, nàng sợ Tả Khinh Hoan không kịp đợi xe cứu thương.

"Nhanh lên!" Tần Vãn Thư rất lo lắng, hận không thể lập tức đưa Tả Khinh Hoan tới bệnh viện.

Hàn Sĩ Bân lập tức ôm lấy Tả Khinh Hoan đang nằm trên mặt đất, đưa vào xe của mình, Hàn Sĩ Bân lái xe, Tần Vãn Thư ôm Tả Khinh Hoan trong ngực, máu đỏ tươi khiến quần áo Tần Vãn Thư cũng đỏ bừng.

"Tả Khinh Hoan, nhất định phải cố gắng, ngươi không thể có chuyện." Tần Vãn Thư đỏ mắt nói với Tả Khinh Hoan, nàng thà rằng người bị đâm là mình, cũng không muốn Tả Khinh Hoan không chút sinh khí nằm ở trong ngực mình, sinh ly tử biệt, cách nhau trong ngang tấc thật khiến người ta sợ hãi.

Lý Hâm không nghĩ tới mình gặp Tả Khinh Hoan ở bệnh viện, Lý Hâm cau mày, Tả Khinh Hoan tình huống vô cùng nguy cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đe dọa tới tính mạng, Lý Hâm không dám nghĩ nhiều, nếu Tả Khinh Hoan bị đưa vào trễ một chút. . .

"Nàng có sao không?" Tần Vãn Thư nắm lấy tay Lý Hâm khẩn trương hỏi, làm đau Lý Hâm cũng không biết. Bất quá Lý Hâm không để ý, nàng hiểu tâm trạng Tần Vãn Thư lúc này, nếu như người nằm bên trong là Nghiêm Nhược Vấn, mình cũng sẽ lo lắng như thế, quan tâm sẽ bị loạn.

"Cần lập tức tiến hành phẫu thuật, chỉ có thể nói không lạc quan, giờ ta vào phẫu thuật cho nàng." Lý Hâm nói rất nhanh, vội vàng vào phòng mổ, Lý Hâm cảm thấy may mắn mình là bác sĩ, giờ phút này có thể vì Tả Khinh Hoan làm giải phẫu, có thể hết lòng giúp nàng.

Nguyện giả thượng câu_Minh DãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ