Bởi vì Tống Thanh Vân đột nhiên đến mà vội vàng vào phòng, trong đầu đều là thi cổ và các loại suy nghĩ, nhưng khi Quân Mặc thấy rõ tình huống trong phòng, liền biến thành trống rỗng.
Sư tôn ngồi dựa vào dục dũng (thùng tắm), tóc dài đen bóng tùy ý xõa xuống, tán đi không ít khí thế sắc bén trước kia, trong hơi nước dày đặc, lại có vẻ có chút ôn nhu.
Sóng nước bềnh bồng, nhiệt khí bốc hơi, mặt nước như ẩn như hiện mà cọ hai điểm trước ngực, da thịt xinh đẹp trắng noãn như ngọc, nhẵn nhụi như mật.
Xương quai xanh sắc sảo như chạm khắc, bờ vai mảnh khảnh mượt mà, cổ thon dài, hầu kết chậm rãi, tinh nghịch động một cái, làm người ta nhịn không được liền nín thở.
Đẹp, đẹp quá!
Quân Mặc trong lúc nhất thời ngây dại, hắn kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, ánh mắt giống như bị dính vào đó, thế nào cũng không dời đi được.
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, sư tôn không mặc quần áo, lại... lại là như vậy!
Khi hắn thật vất vả đem ánh mắt dời khỏi mặt nước, hơi có chút chột dạ ngẩng đầu, đối diện với mắt phượng xinh đẹp của Lâm Tiêu.
Giờ phút này, đôi mắt phượng vì nhiệt khí bốc hơi mà mang theo mấy phần mờ ảo, đầy hơi nước, làm người ta say mê, theo bản năng liền muốn dán mắt vào...
Dừng lại!
Quân Mặc đột nhiên dừng lại, cứng rắn dừng lại, xúc động muốn cất bước đi qua nhìn kỹ.
Hắn rõ ràng từ trong cặp mắt phượng kia thấy được vẻ tức giận và nguy hiểm nhè nhẹ, nhất thời sợ đến lạnh sống lưng, cố gắng dời mắt khỏi thân thể vô cùng xinh đẹp, nhưng trong đầu lại hỗn loạn ù ù như cũ, loạn đến nỗi tim đập gia tốc, kịch liệt giống như bất cứ lúc nào cũng từ trong lồng ngực nhảy ra.
Hắn mơ hồ cảm thấy trong ngực nảy lên một rung động khó hiểu, làm hắn nhịn không được muốn liều chết nắm lấy, lại vì không hiểu rõ mà khó chịu, càng cảm thấy có cái gì làm hắn trước sau nhìn không thấu, nhưng nếu bỏ qua hoặc xem nhẹ, đời này hắn sẽ cảm thấy tâm thần bất định!
Vì vậy ánh mắt của Quân Mặc lại trở về trên người Lâm Tiêu, lại kinh ngạc nhìn, trong lúc nhất thời lại như ngây ngốc.
Lâm Tiêu cũng đang nhìn Quân Mặc, trên thực tế, lần thứ nhất nghe được Quân Mặc nói, hắn cho là mình nghe lầm —— cùng chung đan điền? Chết tiệt đây là đang mời hắn cùng nhau song tu sao?!
"Ngươi vừa mới nói gì?" Tiểu súc sinh có gan lặp lại lần nữa! Lâm Tiêu nheo đôi mắt phượng, trong ánh mắt đen lóe ra nguy hiểm.
"Ta..." Quân Mặc nhất thời hoàn hồn, suy nghĩ lung tung lướt qua trong đầu, trầm giọng nói: "Tống Thanh Vân lại mang theo người của chấp pháp đường đến, đồ nhi cảm thấy chắc là Hiên Viên Triệt nói với Tống Thanh Vân chuyện 'Thi cổ', nếu không, Tống Thanh Vân tuyệt đối không có lá gan này!"
Mắt Lâm Tiêu trầm xuống, rất nhanh liền đoán được chuyện này quanh quanh quẩn quẩn. Đơn giản chính là lần trước ở tại chấp pháp đường, Hiên Viên Triệt nhân cơ hội biết chuyện thi cổ. Tính toán thời gian, đời trước cũng là thời gian này không sai biệt lắm, Hiên Viên Triệt phát hiện nguyên thân khác thường, mà bắt đầu lợi dụng Lâm Thanh Thanh hại nguyên thân.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Reup] Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ-Mộc Tử Mặc Bạch
RomanceThể loại: xuyên thư, trọng sinh, tiên hiệp, tu chân, hệ thống, niên hạ, 1×1, HE Edit: maichan Độ dài: 93 chương+ PN Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Tình trạng edit: HOÀN Văn án: Sách nói: văn có tranh luận, mới thật là văn hay. Vì thế, Lâm Tiêu...