Tống Thanh Vân giống như bắt được rơm rạ cứu mạng mà gọi người mang những hắc y nhân đó đến, khiến tất cả mọi người liếc mắt, cũng làm cho tất cả mọi người tò mò, dù sao, sau khi bọn họ nghe về những hắc y nhân này, lại vì chấp pháp đường trông coi chặt chẽ, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy người thật.
Mọi người theo bản năng nhìn Lâm Tiêu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của người này tái nhợt, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, bọn họ căn bản vô pháp từ trên mặt của hắn tìm được manh mối.
Nhưng mà, giờ khắc này, không có ai dám tuỳ tiện tin Lâm Tiêu sẽ thua bởi những kẻ gọi là hắc y nhân đó —— vừa mới bị đánh sưng mặt, giờ phút này còn cảm thấy đau.
Đại trưởng lão cũng chẳng biết sao cảm thấy bất an trong lòng, chỉ có Tống Thanh Vân không nghĩ như vậy, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái tức giận mắng Lâm Tiêu, trong khi mắng mặt còn mang chờ mong, như hết sức khát vọng đem Lâm Tiêu cùng kéo xuống bùn lầy.
Lâm Tiêu lãnh mặt, làm ra bộ dáng nhu nhược tái nhợt, nhưng khuôn mặt than tuấn tú lại lười lộ ra nửa phần ủy khuất. Hắn có chút phiền chán nhíu mày, lỗ tai nghe lời nói ong ong của Tống Thanh Vân, chỉ cảm thấy phiền lòng bực bội.
Hắn cũng không phải người tốt tính, bị tên này huyên náo suốt một ngày, một tràng tiếp một tràng, đồ đệ ngốc cũng không biết chạy tới chỗ nào rồi, nhưng hắn còn phải ở trong này phụ trách giải quyết tên ngu ngốc này, đã sớm không kiên nhẫn đến cực điểm.
"Lâm Tiêu là một tiện..."
Mắt thấy Tống Thanh Vân càng nói càng khó nghe, con ngươi hắn chợt lóe, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện bên người Tống Thanh Vân, nhấc chân, một cước giẫm đầu heo đáng ghét đến cực điểm kia vào vũng bùn.
"Ngô, ngươi là cái đồ..."
Tống Thanh Vân oa oa gọi bậy, vừa mới ngẩng đầu lên, lại muốn mắng chửi.
Trong mắt Lâm Tiêu tràn đầy lệ khí và nóng nảy, như mèo tinh bị chọc giận, mặc dù trên mặt không có bất luận cảm xúc gì tiết ra ngoài, nhưng hành động kia, thần sắc kia, đều thô bạo nóng nảy, như yêu thú hung tàn bị làm phiền, nhấc chân, đạp đạp đạp, chân dài hung ác, tàn bạo đến cực điểm mà đem toàn bộ nửa người trên của tên này đạp dưới đất, để Tống Thanh Vân dùng đầu tạo ra một cái hố to.
Tê!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, nhìn nhân vật giống như thượng tiên, mặt tái nhợt, thần sắc lạnh nhạt, tay áo phiêu phiêu kia, lại nhịn không được nuốt nuốt yết hầu khô khốc, chỉ cảm thấy phía sau lưng từng đợt lạnh cả người.
Loại khí chất hoàn toàn tương phản này, thật sự nhất định phải hỗn tạp trên người một người được sao?
Lâm Tiêu dĩ nhiên không biết hắn ở trong lòng mọi người lại tương phản như vậy, lạnh lùng phất tay áo một cái, trên quần áo cũng không có nếp uốn, thần sắc thản nhiên hừ lạnh một tiếng, như là vừa lòng lại như là không kiên nhẫn.
Rất cao lãnh, làm mọi người trong lòng phát lạnh, lại nhịn không được cảm thấy người này cao không thể với tới, mà mấy người Tiêu Nhu cũng suýt bị manh đến chảy máu mũi. (manh: làm cho người ta thấy đáng yêu)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Reup] Sư tôn tổng tưởng tái bổ cứu hạ-Mộc Tử Mặc Bạch
RomanceThể loại: xuyên thư, trọng sinh, tiên hiệp, tu chân, hệ thống, niên hạ, 1×1, HE Edit: maichan Độ dài: 93 chương+ PN Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Tình trạng edit: HOÀN Văn án: Sách nói: văn có tranh luận, mới thật là văn hay. Vì thế, Lâm Tiêu...