Liên tục ba ngày, Ngô Kỳ Khung đều tiếp nhận phụ đạo tâm lý ở chỗ Khương Tiểu Soái, cho đến khi đầu hoàn toàn khỏi hẳn. Khương sư phụ rất để tâm đồ đệ này, toàn lực giúp đỡ Ngô Kỳ Khung trừ bỏ ma chướng trong lòng, khiến y không còn chủ động liên lạc với Nhạc Duyệt nữa, khiến y triệt để từ bỏ loại giãy dụa uổng công này, chính thức tiếp nhận hiện thực chia tay.
Khương Tiểu Soái vừa khám bệnh cho bệnh nhân, vừa chăm chú quan sát Ngô Kỳ Khung bên cạnh.
Ngô Kỳ Khung lại lấy di động ra.
Khương Tiểu Soái lập tức ném ánh mắt sắc bén qua, gằn từng chữ: "Buông - nó -!
"Tôi không liên lạc với cô ấy." Ngô Kỳ Khung giải thích: "Tôi muốn chơi trò chơi, tôi mới tải trò Zuma bản mù màu."
Khương Tiểu Soái lúc này mới quay đầu đi.
Ngô Kỳ Khung chơi được một nửa, chuông di động vang lên.
"Hầu ca, Hầu ca, ngươi thật tài ba, Ngũ Hành đại sơn không đè được ngươi, thoát ra một Tôn Hành Giả! Hầu ca, Hầu ca, ngươi thật hiếm có, dù Khẩn Cô chú có niệm, cũng không thể thay đổi bản sắc lão Tôn..."
Ngô Kỳ Khung không dám tin, cũng không dám tiếp, đây là lần đầu tiên Nhạc Duyệt chủ động gọi điện cho y từ khi chia tay đến giờ.
"Sao không nghe máy?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ánh mắt Ngô Kỳ Khung hốt hoảng: "Nhạc Duyệt gọi đến."
"Có còn là đàn ông không hả? Là đàn ông thì nghe máy cho tôi! Nên nói gì thì nói đó!"
Ngô Kỳ Khung ấn nút nghe, bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của Nhạc Duyệt.
"Vết thương khỏi hẳn chưa? Khỏi rồi thì gặp mặt đi."
Thì ra không chỉ Ngô Kỳ Khung có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vị đó cũng có chút không bình thường rồi.
Ngô Kỳ Khung nhìn Khương Tiểu Soái, trưng cầu ý kiến của hắn.
Khương Tiểu Soái trực tiếp bỏ lại một câu: "Tự xem rồi làm đi!"
Ngô Kỳ Khung lại chạy lên chiến trường lần nữa.
Lần này Nhạc Duyệt không cố ý chọn địa điểm, cũng miễn chuyện kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, cô cảm thấy nhân loại đã không thể ngăn cản được Ngô Kỳ Khung nữa. Bất luận cô chọn lúc nào, tại địa điểm nào, Ngô Kỳ Khung đều có thể biến ra một cục gạch cho cô xem.
Nhạc Duyệt ẩn ẩn có chút hưng phấn, từ sớm đã đứng đợi, không ngừng nhìn đông ngó tây.
Ngô Kỳ Khung ngược lại rất thong dong, chậm rãi đến nơi.
"Chuyện gì?" Ngô Kỳ Khung hỏi.
Nhạc Duyệt trịnh trọng rõ ràng nói hai chữ: "Chia tay!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 1
General FictionTên gốc: Nghịch tập (tạm dịch: phản công) Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính giễu cợt...