Sau khi về nhà, Trì Sính đặt Ngô Sở Úy lên giường trước, rồi quay vào phòng tắm. Kết quả vừa mở vòi nước, cái người nào đó liền từ phía sau điên cuồng nhào tới, liều mạng kéo lưng quần hắn, hai tay tự động hóa thành cái kìm, nắm cào hoành hành trên phần mông Trì Sính.
Thật hết cách với cậu!
Trì Sính không dám tùy tiện đặt Ngô Sở Úy ở một nơi nào đó, chỉ có thể kẹp chặt nách, bất kể là lấy khăn tắm hay tìm quần áo, vẫn lôi phần tử nguy hiểm này theo cạnh.
Ngô Sở Úy nào chịu thành thật chờ chứ? Gặm cắn cấu xé, quyền đấm cước đá trên người Trì Sính. Cũng may là Trì Sính, nếu đổi thành đàn ông bình thường, đã cho một phát ngất xỉu từ lâu.
Tay Trì Sính khuấy khuấy trong nước, ấm áp, có thể tắm rồi.
Thế là lột quần áo Ngô Sở Úy ra, ấn y vào nước.
"Oa a a, lạnh chết tôi rồi!!!"
Ngô Sở Úy đột ngột chui ra khỏi nước, văng nước đầy người Trì Sính.
Trì Sính lại xả thêm chút nước nóng, Ngô Sở Úy vào rồi vẫn kêu lạnh, Trì Sính lúc này mới phản ứng ra, thân thể Ngô Sở Úy nóng dọa người, bất kể nhiệt độ nước cao bao nhiêu đối với y mà nói đều là lạnh.
Ngô Sở Úy lại bắt đầu đạp nước, nửa bồn nước đều bị trào ra ngoài.
"Ngồi yên chờ đi!" Trì Sính đen mặt: "Lạnh cũng phải nhịn cho tôi!"
Vì nhiệt độ cơ thể quá cao, Trì Sính dự định giảm nhiệt độ vật lý cho Ngô Sở Úy trước, để tránh lát nữa xảy ra sơ sót gì. Hơn nữa hắn muốn mượn cơ hội này kiểm tra thân thể Ngô Sở Úy một chút, xem thử trong thời gian hắn không có mặt, có người nào khác "chạm" vào y không.
May mà, bộ vị mấu chốt không có gì khác thường.
Chỉ là có chỗ bị xanh tím hoặc có vết đỏ, nhưng cũng đều do Ngô Sở Úy không cẩn thận va phải, hoặc tự lấy tay cào.
"Mau... mau..." Ngô Sở Úy nôn nóng thúc giục.
Trì Sính gác hai chân Ngô Sở Úy lên hai thành bồn tắm, vùi mặt vào trong nước ấm, còn chưa ngậm mệnh căn của Ngô Sở Úy vào, chỉ mới dùng râu cọ một chút lên nếp nhăn bên ngoài, Ngô Sở Úy đã bắn rồi.
Dáng vẻ kích động của Ngô Sở Úy đốt Trì Sính cháy bừng bừng, vừa nghĩ bộ dạng này của y có thể bị người nào đó phá cửa vào thấy được, hoặc tiếng rên rỉ mê người đúng lúc bị kẻ canh cửa nào đó nghe thấy, hắn liền có xúc động muốn xé nát Ngô Sở Úy.
Nhờ lực nổi của nước đỡ mông Ngô Sở Úy, vật hùng tráng thuận lợi tiến vào, cảm giác nóng cháy bén nhọn và lực hút chặt chẽ mạnh mẽ cùng ập đến, điên cuồng xé nát thần kinh bên dưới của Trì Sính, khiến hắn không khỏi gầm gừ.
Ngô Sở Úy cũng kích động không thể tự khống chế, cái cây dựng thẳng gần như cách một lúc lại bắn ra một lần, sau khi mềm xuống rất nhanh lại dựng lên lần nữa, phần eo kích động vặn tới vặn lui, thừa nhận vui sướng cuồng nhiệt.
"Tôi muốn thao anh... tôi muốn thao anh..."
Ngô Sở Úy vẫn cầm lòng không đậu yêu cầu, "yêu" mà Trì Sính cho y khiến thân thể y có thể thỏa mãn, nhưng tâm lý vẫn không thể thỏa mãn.
Trì Sính kiên nhẫn an ủi: "Bây giờ cậu không thể chịu nổi kích thích mạnh như thế."
"Chịu được... chịu được..." Ngô Sở Úy không chờ đợi nổi.
"Chịu được cũng không thể." Trì Sính giả vờ tức giận nói: "Bây giờ cậu đang mơ hồ, cho dù làm thật, sau này có nói cũng không có sức nặng."
Ngô Sở Úy lập tức không mơ hồ nữa: "Ý của anh là sau này có thể làm?"
Trì Sính không nói gì, lật người Ngô Sở Úy lại tiếp tục làm.
Nước trong bồn từ nóng chuyển sang lạnh, thân thể Ngô Sở Úy cũng đã hạ mấy độ, nhưng nhiệt độ vẫn chưa hoàn toàn xóa đi, khi nằm lên giường còn khó chịu giãy dụa vặn vẹo, mông giơ thật cao, đợi Trì Sính đến an ủi lần nữa.
Trì Sính phải cần đến lực nhẫn nại mạnh cỡ nào mới có thể cự tuyệt dụ hoặc ngang nhiên của Ngô Sở Úy?
Bên dưới trướng đến phát đau, nhưng vẫn tạm thời ngừng lại, tiếp tục chơi như thế, thân thể Ngô Sở Úy chắc chắn ăn không tiêu.
Vừa nghĩ đến Ngô Sở Úy mấy ngày sau sẽ nằm trên người kêu khổ than trời, Trì Sính quả quyết sang phòng bên cạnh, lấy một vài viên thuốc "khu hỏa" trộn vào nước đường, lừa Ngô Sở Úy uống.
Qua một lát sau, Ngô Sở Úy mới dần bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Trì Sính không hề cảm thấy buồn ngủ, hắn gọi điện cho Lý Vượng, hỏi toàn bộ quá trình sự việc. Không ngoài dự liệu, Ngô Sở Úy trở về từ ngoại ô liền chạy thẳng đến nhà Quách Thành Vũ, không lâu sau Quách Thành Vũ liền ra khỏi nhà.
Trong lúc đó đã xảy ra cái gì, Trì Sính không cách nào biết được.
Chẳng qua hắn vẫn giữ được lý trí cơ bản, Ngô Sở Úy chắn chắn sẽ không có gì với Quách Thành Vũ, dù sao quan hệ sư đồ còn bày ra trước mắt, Ngô Sở Úy dù có xúc động cũng sẽ không lấy bạn đời của Khương Tiểu Soái ra phát tiết.
Nhưng tức giận là nhất định, hơn nữa không phải giận bình thường.
Đừng nói Ngô Sở Úy thật sự có gì với Quách Thành Vũ, chỉ mỗi chuyện Ngô Sở Úy sau khi chịu đả kích không chịu hỏi rõ tình huống, trực tiếp chạy lên giường người khác, đã khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Hiện tại dục vọng chiếm hữu của hắn với Ngô Sở Úy đã đến mức tính toán chi li, chỉ cần nghiêm trọng thêm chút nữa, thì sẽ phát triển theo xu hướng bệnh biến thái.
Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mới tỉnh lại.
Đúng như Trì Sính nghĩ, Ngô Sở Úy không biết gì về chuyện xảy ra hôm qua, trí nhớ của y vẫn dừng lại vào tối hôm trước. Y chỉ nhớ mình đến miếu của Quách Thành Vũ, sau đó đã xảy ra chuyện gì thì không hề biết, y cho rằng chỉ ngủ một đêm, bây giờ lại là sáng hôm sau nữa rồi.
Trì Sính ngồi bên cạnh, vì hôm nay trong thành phố có cuộc họp quan trọng, hắn mặc trang phục chỉnh chu, điểm thêm mấy phần nghiêm túc cho thân hình uy vũ.
Ngô Sở Úy chỉ liếc hắn một cái, liền biết hắn đã nắm được tất cả chứng cứ mình đang đêm xông vào nhà riêng của Quách Thành Vũ, y không mở miệng giải thích một câu, chỉ nằm đó ra vẻ không hề gì mặc quân mổ xẻ.
"Cậu rốt cuộc đã thấy cái gì?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy đương nhiên hiểu, Trì Sính đang hỏi thành quả nhìn trộm ở bên hồ của y.
Nhưng y vẫn nói rất lạnh nhạt: "Tôi không biết anh đang hỏi cái gì."
Trì Sính đã cho Ngô Sở Úy một bậc thang leo xuống, cho dù y có chất vấn hay tùy tính cũng được, chỉ cần nói chuyện đó ra. Nhưng Ngô Sở Úy căn bản không thèm nhận, ngay cả bậc thang Trì Sính hắn cho cũng dám không nhận!
Trì Sính lập tức không kìm nổi nữa, đen mặt nói một câu: "Mẹ nó cậu tìm đánh!"
Nói xong, lật người Ngô Sở Úy lại, tét một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Còn về cú đánh này mạnh bao nhiêu, nhìn sắc mặt sau đó của Trì Sính là biết.
Đời này hắn không biết đã đánh bao nhiêu người rồi, máu đã từng dính qua đổ hết vào bồn cũng có thể dìm chết người, nhưng chỉ với một cái tét chỉ có bảy phần lực, lại làm hắn sợ hãi. Sau khi thu tay, hắn không dám nhìn Ngô Sở Úy một cái, không phải chột dạ, mà đột nhiên không muốn biết mình đánh mạnh cỡ nào.Ngô Sở Úy không khóc không nháo không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nằm đó, đợi cơn đau chậm rãi trôi qua.
Trì Sính đi thẳng ra ngoài.
Cương Tử đang đợi ở trước cửa, Trì Sính đi được vài bước, đột nhiên dừng lại.
"Cậu vào đó giúp tôi lấy cặp da ra." Trì lão gia phân phó.
Thật ra hắn cố ý đặt cặp da bên gối Ngô Sở Úy.
Cương Tử vào lấy cặp da của Trì Sính, còn chào Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cười cười với hắn.
Lên xe rồi, Trì Sính vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.
"Khi cậu vào trong cậu ta có biểu cảm gì?"
Cương Tử bị hỏi sững ra: "Biểu cảm? Không có biểu cảm gì hết?"
Trì Sính dường như rất khó mở miệng: "Có khóc không?"
"Khóc?" Cương Tử khựng lại: "Không có khóc, cậu ta còn cười với tôi mà."
Trì Sính không nói gì nữa.
So ra, Ngô Sở Úy nghĩ thoáng hơn nhiều.
Trì Sính đi chưa bao lâu, y đã mặc đồ vào trở về công ty, tuy thân thể hơi suy yếu, nhưng có là gì cũng không thể mài mòn nhiệt tình kiếm tiền của y. Từ sau đêm hôm trước thấy cảnh đó bên bờ hồ, y càng thêm kiên định suy nghĩ này, cái gì cũng không đáng tin bằng tiền. Thứ tiền này là bán một phần sức có một phần thu hoạch, thứ khác thì không nhất định.
"Tổng giám đốc, có khách hàng muốn gặp anh." Quầy phục vụ gọi qua.
Ngô Sở Úy thờ ơ hỏi: "Ai vậy?"
"Ngài Uông Thạc."
Ngô Sở Úy dại ra, nhưng nhanh chóng hồi phục bình thường.
"Mời anh ta đến phòng làm việc của tôi."
Uông Thạc nhẹ nhàng bước vào.
Ngô Sở Úy pha một ly trà cho y, vào phòng liền khách sáo chào hỏi một tiếng.
"Mời ngồi."
Uông Thạc không có một chút xa lạ nào, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, con người y chính là như thế. Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, cứ giống như bị bệnh thoái hóa xương.
"Đầu anh sao rồi?" Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Thạc cười nói: "Đã không có việc gì rồi."
Ngô Sở Úy gật đầu: "Vậy anh đến tìm tôi..."
"Cổ vũ cho cậu đó!" Uông Thạc nói: "Khi tôi bị bệnh cậu từng đến thăm tôi, bây giờ tôi khỏe rồi, cũng nên đến quan tâm đến việc làm ăn của cậu."
Ngô Sở Úy rất hào phóng: "Không cần khách sáo với tôi, đồ ở đây anh nhìn trúng cái nào thì cứ lấy đi. Sản phẩm mới chúng tôi vừa nghiên cứu không bao lâu, còn chưa có quá nhiều thứ có thể đem ra."
"Khiêm tốn vậy sao?" Uông Thạc nhếch môi: "Vừa rồi ở dưới tôi thấy rất nhiều kiểu hàng, tôi rất thích thiết kế của vài sản phẩm, chẳng hạn cái này."
Nói xong chỉ ngọn đèn tường nhỏ ở tầng trên cùng trong tủ trưng bày, đó là sản phẩn mới ra tháng trước.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn, đó cũng chính là cái mà Trì Sính thích nhất.
"Cái này là tôi thiết kế." Ngô Sở Úy rất tự hào, "Ánh đèn do cái đèn này tỏa ra sẽ dần thay đổi cường độ, nhìn từ xa giống như quả đào, thích hợp đặt trong phòng người lớn tuổi, ngụ ý trường thọ." Một ý niệm thiết kế rất giản dị.
Uông Thạc cười: "Sao tôi lại thấy giống như mông cậu vậy?"
Màu mắt Ngô Sở Úy dần trầm, có cần phải ăn ý như thế không? Lúc trước Trì Sính cũng nói thế.
"Tổng cộng tôi chọn ra hai mươi mấy kiểu sản phẩm, mỗi cái đều có ký hiệu ở trên, cậu xem qua đi." Uông Thạc đưa tờ đơn cho Ngô Sở Úy, "Nếu không sai tôi sẽ trả tiền."
Ngô Sở Úy sửng sốt: "Anh thật sự muốn sao?"
"Tôi giống đang đùa lắm à?"
"Anh mua nhiều thế làm gì?" Ngô Sở Úy khó hiểu.
Uông Thạc nói: "Anh tôi nhận một nhiệm vụ ở đây, có thể phải ở lại một thời gian. Tôi định chỉnh sửa lại căn nhà trước kia một chút, cho nên đến chỗ cậu xem đèn."
Sự khinh bỉ thoáng qua trong mắt Ngô Sở Úy, thay vào đó là nụ cười hào phóng.
"Khỏi trả tiền đi, coi như tôi tặng anh."
"Như vậy không hay lắm." Uông Thạc cười.
Ngô Sở Úy cũng cười: "Còn khách sáo với tôi làm gì? Tiểu Lâm." Gọi ra ngoài.
Lâm Ngạn Duệ bước vào.
"Trực tiếp đưa số hàng này qua cho ngài Uông."
Lâm Ngạn Duệ gật đầu, quay người định đi, Ngô Sở Úy bỗng gọi hắn lại.
"Đừng quên dẫn theo hai nhân viên lắp đặt, nhất định phải làm xong trước khi tan ca."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Nghịch tập Quyển 1
Ficção GeralTên gốc: Nghịch tập (tạm dịch: phản công) Tác giả: Sài Kê Đản Thể loại: Hiện đại, cường cường, phản công, điểu ti thụ (điểu ti: ám chỉ những người đàn ông có xuất thân thấp kém vừa nghèo vừa lùn vừa xấu, đây là cách tự xưng hô mang tính giễu cợt...