Chương 8: Lo lắng

938 64 0
                                    

Bây giờ cảm giác đi công tác xa thật bất đồng. Cảm giác có người lo lắng, có người nhớ thương, ở nhà có người chong đèn ngày đêm chờ tôi trở về... Số lượng mộng mơ giữa ban ngày của tôi cũng tăng cao.

"Làm sao, làm sao vậy? Lại nằm mơ nữa!"

Sunny nhiệt tình *hạ gục nhanh tiêu diệt gọn* thanh chocolate đoạt được từ tay tôi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi:

"Có kịch vui để xem sao?"

"Không..."

Vẻ mặt của tôi đau khổ, đôi mắt mong ngóng nhìn thanh chocolate không ngừng bị biến nhỏ, trơ mặt ra, vừa định vươn tay đoạt lại, Sunny trừng mắt liếc tôi, không nể mặt chút nào đem mẩu cuối cùng toàn bộ đưa vào miệng. Tôi gào thét om sòm:

"Có phải hay không vậy?"

"Không có! Mình giúp bồ soạn ra kế hoạch chu toàn ôm người đẹp về nhà, thanh chocolate nhỏ xíu này tính toán cái gì nha!"

"Ôm cái gì mà ôm!"

"Ân? Bồ rốt cuộc đang lằng nhằng cái gì nha?"

"Mình không biết nói như thế nào a... Mình sợ dọa nàng!"

"Vậy bồ không sợ làm mình thất vọng sao!!!"

Sunny cực kỳ tức giận với sự nhút nhát rụt rè của tôi, bị đuối lý nên tôi nhanh chóng ngậm miệng.

Nhịn không được, buổi tối tôi gọi điện thoại cho Tiffany, qua một lúc, đầu dây bên kia truyền đến giọng mũi đặc nghẹt, làm tôi giật cả mình:

"Làm sao vậy, Tiffany?"

"Bị cảm... đau đầu quá."

"Vậy có đi khám bác sỹ chưa? Có uống thuốc hay không? Ngày mai đừng đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe, biết không?"

"Không đi làm? Không đi làm tôi lấy cái gì ăn? Thật là! Không có việc gì... Cô thế nào?"

"Tôi... bình thường thôi. Chính là có phần lo lắng cho cô."

"Lo lắng tôi cái gì a... Tôi lại không phải con nít, biết nên làm cái gì."

"Cô khẳng định thực sự không có việc gì sao?"

"Cô phiền quá a... Tôi mới ngủ được một chút... Không để ý tới cô nữa, đầu choáng váng quá!"

Tiffany ngắt điện thoại, trong lòng tôi có cảm giác bất an, chưa từng nóng ruột nóng gan đến thế:

"Sunny, nàng bị bệnh."

"Bồ đang ở nơi này xa xôi vậy thì phải làm thế nào đây?"

"Sunny!"

Sunny bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tôi.

"Quên đi, gặp bồ xem như mình không may... 2 hộp chocolate."

"... Thật là, được thôi! Nói đi."

"Dịch vụ tặng hoa tươi tốc hành, biểu thị an ủi."

"A! Nhưng... nàng sẽ cảm thấy kỳ lạ."

"Nàng thấy lạ nhưng cũng sẽ vui vẻ a. Có người ở xa nhớ thương nàng, có thể mất hứng sao!"

"Đúng vậy, mình thật ngốc!"

Mặt mày của tôi tức khắc rạng rỡ hẳn lên. Thình lình lúc này, điện thoại vang lên, là Tiffany.

"Làm sao vậy, Tiffany?!"

"Không... vừa rồi ngữ khí không được tốt, cô đừng giận!"

Lòng tôi trở nên ấm áp dễ chịu:

"Ngốc, không có gì hết."

"Cô, cô chừng nào mới có thể trở về?"

"Còn vài ngày nữa, làm sao vậy?"

"Đồ chuột thối..."

"Ngoan ngoãn đi ngủ sớm, ngày mai đừng có đi làm, có được hay không?"

"Được rồi... Nghe lời cô. Không có gì, tôi cúp máy."

"Được."

"Ah... Bản thân cô cũng cẩn thận một chút."

Trái tim lại kịch liệt nhảy lên! Giây phút này, tôi tràn ngập khát vọng có được Tiffany, khát vọng đoạt tới tình yêu của nàng! Đợi tới ngày hôm sau, tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi thông qua dịch vụ tặng hoa gửi cho Tiffany một bó bách hợp thật lớn, khiến cho tôi cao hứng chính là tin nhắn Tiffany gửi tới, chỉ có ba chữ cái, sau đó là một loạt dấu chấm thật dài:

"Đồ chuột thối!... ... ... ... ."

Tôi nghĩ sự nhung nhớ của tôi chưa bao giờ có thể thắm thiết và lâu bền như vậy, tôi biết trong thế giới của mình không thể... không có Tiffany.

[COVER - TAENY] Kim Tae Yeon!! Ngươi là đồ chuột thối [End]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ