3.
Sau khi lên đại học Ngô Thế Huân quen biết Trương Nghệ Hưng.
Thi vào cùng trường với anh trai Ngô Diệc Phàm, ngày đầu tiên báo danh Ngô Thế Huân tự mình ngồi xe lửa đến, lúc rời nhà đã gọi điện đến báo cho anh trai, kết quả đến trường học cậu sững sờ khi biết mọi chuyện đã hoàn tất.
Vừa sắp xếp xong đang xuống lầu cậu nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm. Nghe Ngô Diệc Phàm ở bên kia có chút sốt ruột hỏi cậu 'Em đang ở đâu', cậu có chút lười biếng nói em đang ở khu B, Ngô Diệc Phàm nói vậy em đến khu C đi, buổi tối cùng đi ăn. Không đợi Ngô Thế Huân hỏi rõ là ở đâu thì Ngô Diệc Phàm đã cúp điện thoại.
Cậu có chút bất đắc dĩ bỏ điện thoại vào túi, đến bản đồ trường tìm khu C. Một lúc sau mới phát hiện khu C là hội trường, đoán chừng là trường học đang chuẩn bị đón tân sinh viên, thoáng nhìn có một vài sinh viên đang ôm đồ đi đến.
Ngô Thế Huân đi theo một người có vẻ là sinh viên cũ, còn giúp người đó ôm một vài thứ, đến cửa đối phương dùng ánh mắt cảm tạ và nói một câu "Cảm ơn", sau đó cậu cũng nhanh chóng tiến vào.
Toàn bộ đèn ở hội trường không mở lên, trên sân khấu đang bố trí gì đó nên chỉ mở đèn phía trên, Ngô Thế Huân vừa vào đã thấy anh trai thân ảnh cao cao, đang đứng dưới sân khấu chỉ trỏ, lông mày cau lại trông có chút doạ người.
Ngô Thế Huân đến gần vừa định mở miệng gọi Ngô Diệc Phàm thì thấy có người vỗ vỗ vào lưng hắn, nói với hắn gì đó, sau khi Ngô Diệc Phàm nghe xong thì lấy hai tay bẻ cổ áo phía sau, bẻ cả buổi cũng không được, cuối cùng người kia phải giúp hắn. Ngô Thế Huân trông thấy nam sinh kia có tóc hơi dài, trên mặt có một lúm đồng tiền rất đẹp. Cậu cũng thấy Ngô Diệc Phàm nghiêng đầu đợi nam sinh kia bẻ giúp cổ áo, còn vươn tay chọc vào má lúm của nam sinh kia, nam sinh kia giả vờ đánh tay Ngô Diệc Phàm, ngược lại Ngô Diệc Phàm vòng tay ôm cổ nam sinh, hai người vô cùng vui vẻ.
Ngô Thế Huân mở miệng gọi một tiếng "anh". Ngô Diệc Phàm quay sang nhìn, vui vẻ gọi cậu đến. Nam sinh bên cạnh Ngô Diệc Phàm thò tay gỡ buộc tóc sau đầu, lắc nhẹ để tóc hơi dài rải rác ở cổ. Anh có chút ngại ngùng nhìn Ngô Thế Huân cười cười, gương mặt vốn có chút nhợt nhạt nhưng chỉ cần một má lúm đồng tiền đơn giản cũng trở nên nhu hoà.
"Xin chào, tôi là, Trương Nghệ Hưng." Đây là câu đầu tiên Trương Nghệ Hưng nói với Ngô Thế Huân. Thanh âm có chút ấm có chút mềm.
Khi Ngô Thế Huân gặp lại Trương Nghệ Hưng trời cũng đã cuối thu, mùa thu phương bắc lúc nào cũng đến rất nhanh, vào tháng 10 mỗi ngày đều có mưa.
Ngô Thế Huân vừa mới tan học, vì mưa to mà vẫn ở trên lầu, vốn định chờ trời mưa nhỏ bớt sẽ đi về, nhưng không ngờ mưa càng lúc càng lớn. Trong lòng cậu có chút bực bội, hối hận lúc sáng đi trễ, khi ra đến cửa lại quên cầm theo dù. Nghĩ tới nghĩ lui gương mặt không khỏi lạnh nhạt, bên ngoài mưa như trút nước, đánh vào cửa sổ đùng đùng, cách màn mưa đều không nhìn rõ bóng người.
Cậu có chút chậm chạp lấy điện thoại trong cặp ra nhắn tin cho Ngô Diệc Phàm, hỏi hắn có thể đến đón không.
Tin vừa gửi đi thì đột nhiên có người vỗ vỗ vai, cậu xoay lại nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đội một cái mũ nhung, tóc hơi dài rũ xuống khoé mắt, trên người khoác chiếc áo màu lam nhạt nhưng cổ và xương quai xanh đều lộ ra, có chút gầy. Trương Nghệ Hưng hướng cậu nhẹ nhàng cười, nói:" Thật là cậu à. Tôi nhớ Diệc Phàm đã từng nói cậu học ngành kiến trúc, lúc nãy đứng khá xa trông thấy liền nghĩ không biết có phải cậu không." Vốn tâm tình Ngô Thế Huân không tốt, gương mặt lạnh băng, nhưng thấy Trương Nghệ Hưng cười mắt cong cong thì đột nhiên không biết nói gì, đành phải ngoắc khoé miệng một cái, sau đó trở về khuôn mặt không định cười kia. Trong nhất thời bầu không khí có chút lạnh lẽo.
BẠN ĐANG ĐỌC
HunLayKris - Shortfic - Thân mật
FanficCP: HunLay, KrisLay. Độ dài: 12 chương Nếu đã có người dịch thì phiền các bạn báo cho mình biết nhé!