Dịch: Sahara
Tan học, Noãn Noãn và Đới Nhã Vũ cùng nhau tới phòng luyện tập của đội văn nghệ.
Ngay từ năm lớp mười, các cô đã được tuyển chọn vào ban nhạc của đội văn nghệ vì có tài đánh đàn, hơn nữa người phụ trách đội văn nghệ cũng chính là giáo viên chủ nhiệm Ngô Bồng Hoàn của các cô, cho nên các cô vô cùng chăm chỉ tập luyện.
"Noãn Noãn, mình cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của cậu hình như có chút bất an. Có chuyện gì có thể nói cho mình nghe, mình sẽ không nói với ai đâu."
Đới Nhã Vũ đã nhận ra sự bồn chồn khác lạ của Noãn Noãn hai ngày nay, không phải mất hồn mất vía thì cũng đi lang thang trong sân trường nhìn đông nhìn tây, giống như đang tìm kiếm thứ gì. Cô hoàn toàn không hiểu nổi.
Noãn Noãn cắn môi: "Nhã Vũ..."
Nhã Vũ là người thân với cô nhất trong Lục Mộng, cũng là người tinh ý nhất trong sáu người. Bây giờ cô gặp phải vấn đề tình cảm phiền não này, đúng là thật sự cần có người để chia sẻ, nếu còn cứ tiếp tục, cô sự rằng mình không thể chịu nổi cái áp lực này nữa. Vì vậy, cô kể hết mọi chuyện cho Nhã Vũ.
"Cái gì?"
Nghe Noãn Noãn nói xong, Đới Nhã Vũ lập tức tỏ ra kinh sợ. Cô không ngờ một Noãn Noãn xưa nay ngoan ngoãn chỉ biết học lại dám nảy sinh tình cảm với thầy Cao Thành khi các cô đi du lịch ở Cát Bối.
Rất đẹp, rất lãng mạn, không phải sao?
Nếu như các cô đã ra ngoài xã hội rồi, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng các cô vẫn chưa phải.
Các cô vẫn còn là học sinh cấp ba, hơn nữa Noãn Noãn là còn là cháu gái của hiệu trưởng – một người có tư tưởng giáo dục cực kỳ nghiêm khắc. Cô Triệu nhất định sẽ không cho phép Noãn Noãn dính vào tình thầy trò.
"Cậu nói mình phải làm sao bây giờ?" Noãn Noãn bàng hoàng nhìn cô bạn thân.
Hôm qua, sự xuất hiện của Cao Thành đã hoàn toàn làm chao đảo lòng cô. Hôm nay không có tiết tiếng Anh, cô cảm thấy vừa may mắn, vừa mất mát.
Bao nhiêu thứ nha vậy, cô vẫn liên tục nghĩ tới anh, thậm chí muốn chạy tới phòng giáo viên gặp anh, còn gặp anh rồi nói gì, cô cũng không biết.
Có phải cô điên rồi hay không?
"Noãn Noãn, mình nghĩ cậu nên quên cuộc gặp gỡ của hai người đi, quay về cuộc sống bình thường như trước, tập trung học tập, như vậy tất cả sẽ không sao."
Những điều Nhã Vũ nói cô đều hiểu, nhưng nói thì dễ làm thì khó.
Noãn Noãn khẽ thở dài.
"Nhưng mà, mình không thể quên được anh ấy."
Nếu như tình cảm của con người do bản thân mình khống chế thì thật tốt biết bao, cô có thể tắt cái công tắc suy nghĩ trong não bộ, sau đó sẽ không còn thấy cái tên Cao Thanh nữa.
Nhưng, tình cảm lại không phải do bản thân mình khống chế mà được. Cô vẫn luôn nhớ Cao Thành, ngày ngày nhớ tới anh, khi anh xuất hiện, lại càng nhớ mãnh liệt!
Vì sao anh lại là thầy giáo của cô? Vì sao cứ phải bắt cô thích thầy giáo của mình? Tâm tư rối bời, cả một đêm qua cô mất ngủ, bởi vì cô thật sự không biết phải làm thế nào mới đúng.
"Mình nghe nói thầy Cao đã ba mươi tuôi rồi, nói cách khác, cậu kém thầy ấy những mười bốn tuổi, chưa nói đến không xứng thân phận địa vị, ngay cả tuổi tác hai người cũng không xứng."
Đới Nhã Vũ nhìn Noãn Noãn đang vô cùng khổ não, hy vọng lý do này có thể giúp cô từ bỏ mối tình đầu này.
Noãn Noãn quá cảm tính, cô sống trong một thế giới không có sự ấm áp của gia đình, đương nhiên sẽ ôm ấp những mộng mơ trong tình yêu.
"Vì sao nhất định phải xứng mới được?" Noãn Noãn lại thở dài rồi cúi gằm mặt, "Mình thích anh ấy, nếu phải suy nghĩ nhiều như vậy thì thật là kỳ quái!"
Cô không thể nào chấp nhận những điều Nhã Vũ nói.
Cô chỉ biết, cái đêm Cao Thành hôn cô, anh không phải là thầy giáo của cô, cô cũng không phải là học sinh của anh. Cô tin, chắc chắn anh có cảm tình mới có thể hôn cô như vậy.
"Thầy Cao lớn hơn cậu mười bốn tuổi, cậu có cảm thấy giống như tình yêu cha con không hả?"
Noãn Noãn sửng sốt.
Tình yêu cha con...
Cô chưa từng nghĩ tình cảm mà cô dành cho Cao Thành lại giống như tình yêu cha con.
Cô từ nhỏ đã không có bố bên cạnh, nếu như cô quyến luyến một người đàn ông trưởng thành, cũng đâu có gì ngạc nhiên.
"Noãn Noãn, là vị cậu thiếu thốn tình cảm của bố, cho nên mới xuất hiện tình yêu với thầy giáo. Sau này chúng ta lên đại học rồi, cậu sẽ không yêu người như thế đâu."
Noãn Noãn giật mình hỏi: "Sao nhất định phải lên đại học mới được yêu?"
"Bởi vì chúng ta hiện tại mới là vị thành niên." Đới Nhã Vũ bật cười, "Nếu như bây giờ mà cậu yêu đương, giả dụ đối tượng là thầy Cao, dì Triệu của cậu nhất định sẽ kiện thầy ấy tội danh dụ dỗ trẻ vị thành niên. Cậu đã nghĩ tới tính nghiêm trọng của vấn đề chưa?"
Noãn Noãn nghe xong lập tức rùng mình. Nhã Vũ nói không sai, theo tính hiếu thắng mạnh mẽ của dì Triệu, dì nhất định sẽ không bỏ qua cho Cao Thành.
***
"My heart is like the golden basket of thy kiss.", said the sunset cloud to the sun.
Cao Thành nhìn chằm chằm vào câu kia, đột nhiên không biết nên cảm nhận thế nào cho đúng.
Câu tiếng Anh kia, có lẽ là có ý thế này...
"Ráng chiều nói với mặt trời đang lặn: Sau nụ hôn của anh, trái tim em tựa như một chiếc rương quý báu."
Đây là câu nói được viết trên vở bài tập của Viên Hú Noãn.
Cao Thành day trán cười đau khổ, không ngờ được một nữ sinh vừa thẹn thùng vừa dịu dàng như cô lại có một hành động ám chỉ lớn mật to gan đến thế.
Cô đang nhắc nhở anh sao?
Anh cũng rất muốn nói với cô, anh không quên những chuyện đã xảy ra ở Cát Bối, thế nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá xa vời, cho dù là ở phương diện nào đi chăng nữa đều không thể vượt qua được khoảng cách ấy.
"Anh Cao Thành!"
Một bàn tay ấm áp vỗ lên vai anh, anh hơi giật mình, theo bản năng gấp vội lại cuốn vở của Noãn Noãn.
"Sao thế? Giống như em vừa làm anh giật mình vậy?" Ngô Bồng Hoàn tò mò nhìn Cao Thành, cô vờ tươi cười hỏi, "Anh đang mải suy nghĩ gì thế? Nói cho em biết với được không? Suy nghĩ đến xuất thần luôn kìa!"
Chẳng lẽ trong trường có đồng nghiệp nữ nào thu hút anh rồi?
Cô bỗng nhiên lo lắng.
"Anh đang xem bài tập của học sinh thôi." Cao Thành vừa chậm rãi trả lời, vừa mở một cuốn vở khác ra.
"Vậy à?" Ngô Bồng Hoàn cười ngọt ngào, nếu đúng như vậy thì cô yên tâm rồi, "Có học sinh nào có vấn đề không? Có thì chúng ta có thể bàn bạc cùng nhau."
"Em tìm anh có việc gì thế?" Cao Thành không trả lời mà hỏi lại.
"Là có chút chuyện nhỏ muốn nhờ anh giúp." Cô thôi không truy cứu nữa, ngọt ngào nói, "Em muốn đổi laptop, về chuyện này anh là chuyên gia rồi, muốn nhờ anh đi chọn cùng."
BẠN ĐANG ĐỌC
NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH - GIẢN ANH
RomanceTruyện xoay quanh nhân vật Viên Hú Noãn, một cô gái xinh đẹp mười bảy tuổi. Trong lần kỷ niệm mười bảy tuổi, cô cùng năm người bạn đi đến đảo Cát Bối. Cô không may bị lênh đênh trên biển một mình. Vào lúc cô hy vọng bạn bè cô đến giúp đỡ mình, thì m...