Chương 101

138 4 0
                                    

Một người đàn ông tà ác đè nghiến trên người cô, cái miệng đầy hôi thối ép lên cái miệng của cô, ngực của cô cảm thấy từng trận cuồn cuộn, ghê tởm muốn ói, người đàn ông cười tà ác giơ bàn tay về phía cô . . .

"A!" Ji Hyo chợt tỉnh lại, mở mắt ra lại phát hiện đang nằm ở trong phòng ngủ của mình. Ký ức ghê tởm giống như giòi bọ chui vào đầu óc của cô, khiến cho cô ghê tởm cực độ.

" Ji Hyo, đó chỉ là mộng thôi!" Nghe thấy Ji Hyo thét chói tai, tròng mắt đen khẽ nhắm của Gary lập tức mở ra, dùng sức cầm chặt tay Ji Hyo, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

"Bẩn! Đáng ghét!" Ji Hyo còn nhớ rõ cảm giác miệng người đàn ông kia tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, cái loại mùi hôi thối đó để cho cô thật là muốn ói.

"Không sao." Gary rút cái khăn giấy, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên mặt Ji Hyo.

Thấy Ji Hyo rơi lệ, lửa giận của anh đã tắt lại bùng cháy mạnh mẽ. Món nợ này, anh sẽ nhớ, Park Chon nhất định sẽ phải vì thế mà trả giá bằng máu!

"Đau." Ji Hyo chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích, bỗng thân thể liền đau đến như muốn vỡ vụn ra vậy, nhất là bụng, đau đến xoắn chặt lại một chỗ.

Cô nhớ người đàn ông kia đá cô tàn nhẫn, dùng chân đạp bụng của cô, khuôn mặt tươi cười dữ tợn của người kia không ngừng ở trước mắt cô đung đưa, thân thể của cô khi nhớ lại một màn kia thì vẫn không tự chủ được run rẩy.

"Tôi xem một chút." Gary lo lắng nhấc áo ngủ Ji Hyo lên, kiếm tra vết máu ứ đọng trên bụng cô. Một vài dấu chân và dấu vết đấm vào bụng khiến bụng Ji Hyo giống như bị người ta vẽ loạn lên. Anh cầm dầu ở bên cạnh lên vừa bôi lên vừa nhẹ nhàng xoa bóp bụng của Ji Hyo. Ngón tay của anh rất mềm rất nhẹ, dầu xoa bóp ở đầu ngón tay anh tràn ra, từ từ ngấm vào da thịt Ji Hyo, làm giảm đi một phần đau đớn.

"Anh đã cứu tôi?" Ji Hyo nhớ tư thế bay vào trong nhà của Gary trước khi té xỉu, cô nén lệ nhìn anh. Nếu như lúc đó anh không có chạy tới, hậu quả kia thật không dám nghĩ tới.

"Người phụ nữ của tôi dĩ nhiên tôi phải tự mình đi cứu rồi." Gary cúi đầu, ở trên môi Ji Hyo khẽ chạm xuống.

Khi anh nhận được điện thoại của hộ vệ thì lập tức gọi bọn người Song Jae Rim tới, khẩn cấp vạch ra phương án hành động. Thông qua hệ thống vệ tinh theo dõi, anh tra ra chính xác vị trí của Ji Hyo, sau đó cùng bọn Song Jae Rim nhanh chóng chạy tới tòa lầu xây dở kia. Nhưng không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, khi anh chạy đến, Ji Hyo đã bị bọn họ đánh cho thương tích khắp người.

"Anh tại sao không đến sớm một chút?" Ji Hyo ủy khuất cắn môi, khi cô bị đánh thì trong đầu của cô tất cả đều là bóng dáng của anh, cô vô cùng khát vọng anh lập tức xuất hiện ở bên cạnh cô. Khi cái kẻ bại hoại kia đoạt lấy Jung Eui Chul thì cô sợ hãi cho rằng tất cả đều không còn kịp nữa. Cô thật hối hận vì mình mà hại đến Jung Eui Chul, nếu như không phải là cô cố chấp, cô để hộ vệ đưa họ trở về nhà Eui Chul, có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.

" Eui Chul!" Đột nhiên nhớ đến Eui Chul cùng cô đồng cam cộng khổ, Ji Hyo lập tức hoảng sợ trợn to hai mắt. Cô vậy mà giờ mới nhớ đến Eui Chul.

Eui Chul có bị sao không? Cái tên bại hoại kia không có nhúng chàm cô ấy chứ? Sợ hãi trong lòng Ji Hyo đột nhiên chất đầy, khiến cô sợ đến trán toát mồ hôi lạnh. Eui Chul ngàn vạn lần không được có chuyện, nếu không cô sẽ hối hận cả đời. Cô nhấc cái mền lên đang định xuống đất, đang lúc này, bả vai của cô bị Gary đè lại.

"Không nên cử động." Gary cau mày, trầm giọng ra lệnh.

Từ hôm qua đem Ji Hyo về, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, đối phương thiếu chút nữa đánh gãy xương sườn Ji Hyo, bụng của cô một mảnh lớn máu ứ đọng, khi thấy Ji Hyo một thân đầy vết thương thì anh hận không được đem tên khốn kia chặt làm trăm mảnh.

" Eui Chul đâu?" Ji Hyo một lòng muốn thấy Jung Eui Chul, cô phải biết cô ấy bình yên vô sự mới có thể yên tâm.

"Nghỉ ngơi ở phòng ngay bên cạnh. Cô bé bị thương không nặng, em nên lo lắng chính là bản thân mình." Gary lãnh khốc nói.

"Tôi đi xem cô ấy." Ji Hyo ngồi dậy, muốn đi xem Jung Eui Chul. Cô bị thương quá nặng, vừa mới ngồi dậy, bụng liền bắt đầu quặn đau, đau đến khiến cô nhăn chặt lông mày lại. Trong đầu của cô nhớ lại hình ảnh người người đàn ông kia đối với cô quyền đấm cước đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh.

"Mạng cũng sắp không giữ được, còn đi chú ý người khác!" Gary có chút bất mãn nói. Mặc dù giọng điệu của anh không tốt, nhưng tay đỡ Ji Hyo lại êm ái khác thường, giống như sợ làm cô đau vậy.

"Cô ấy là bạn của tôi." Ji Hyo nhìn Gary một cái, không phục nói, "Ôm tôi qua phòng bên cạnh."

"Chờ thương thế của em tốt lên rồi nói tiếp." Gary kiên trì không để cho Ji Hyo xuống giường. Trên người của cô vết thương lớn nhỏ cả đống, không xem một chút trước thương thế của mình, Chỉ biết quan tâm tới cái cô gái gọi Jung Eui Chul kia.

Ji Hyo bất mãn nhìn chằm chằm Gary: "Tự tôi đi!"

Muốn gặp Eui Chul là tự do của cô, Gary không có quyền can thiệp vào! Anh nghĩ là anh không cho phép, là có thể ngăn cản cô sao? Cô có chân, sao không thể tự mình đi?

Cô chịu đựng đau đớn xuống giường, chân trần chạy ra ngoài. Trên bắp chân chỗ bị cốt thép đâm thủng mặc dù đã bôi thuốc băng bó, nhưng mỗi một bước đi đều đau giống như kim châm. Cô còn chưa đi được hai bước, liền bị Gary bế bổng lên.

"Bé con, bạn của em tâm tình có chút không ổn, em đi qua xem cô ấy". Gary do dự, không biết nên tìm từ sao cho thích hợp. Đây cũng là nguyên nhân anh ngăn cản bé con đi thăm Jung Eui Chul. Cảm xúc của Ji Hyo còn chưa có khôi phục, nếu là bị Jung Eui Chul kích thích, anh sẽ tự trách mình.

"Sao anh không nói sớm!" Ji Hyo nóng lòng giùng giằng, muốn nhảy xuống đất đi tìm Jung Eui Chul.

Chuyện ngày hôm qua tựa như một cơn ác mộng, Jung Eui Chul cô gái ngây thơ như vậy, sao có thể chịu được bị một người đàn ông bẩn thỉu đụng chạm? Hơn nữa còn có hình ảnh bạo lực như vậy. Eui Chul cũng bị đánh rất nặng.

"Tôi ôm em đi!" Gary không thể không thỏa hiệp, anh ôm chặt Ji Hyo, mang cô đi về phía phòng khách sát vách.

Ji Hyo mới vừa vào phòng, liền nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Jung Eui Chul: "Đừng! Không nên tới!"

" Eui Chul?" Ji Hyo thấy Jung Eui Chul hoảng sợ núp ở góc giường, sợ run lập cập, đôi mắt to tròn của cô ấy mờ mịt mở lớn, con ngươi sợ hãi trợn trừng lên.

"Không nên tới! Đừng có giết tôi!" Jung Eui Chul lời nói không có mạch lạc mà tự lẩm bẩm, đột nhiên cô ấy che lỗ tai lại, kêu rống lên.

Bộ dáng của cô khiến Ji Hyo đau lòng, cô gái Jung Eui Chul có nụ cười đáng yêu như vậy lại có thể biến thành thế này. Cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực Gary, chạy lên đi trước ôm lấy Jung Eui Chul: " Eui Chul, tỉnh lại đi, đều qua rồi."

"Đừng!" Jung Eui Chul sợ lắc đầu, trên mặt tím bầm vương đầy nước mắt.

" Eui Chul, không phải sợ, mình là Ji Hyo, chúng ta an toàn rồi." Ji Hyo vừa ôm Jung Eui Chul, vừa khóc an ủi cô. Thật ra thì không chỉ là Jung Eui Chul, chính cô cũng bị chuyện xảy ra ngày hôm qua làm cho sợ hãi, cô cả đêm mơ thấy ác mộng, tỉnh lại mới biết mình an toàn.

" Ji Hyo?" Jung Eui Chul đột nhiên sửng sốt, cô mờ mịt nghiêng đầu, đưa tay vuốt gương mặt sưng vù của Ji Hyo, " Ji Hyo?"

"Ừ! Mình là Ji Hyo!" Ji Hyo gật đầu một cái với Jung Eui Chul, lau sạch nước mắt, kiên cường cười nói, "Chúng ta an toàn rồi. Không ai dám tổn thương cậu nữa."

"Máu, khắp nơi là máu." Jung Eui Chul nắm chặt y phục của Ji Hyo, oa một tiếng khóc lên, " Ji Hyo, mình rất sợ."

"Máu?" Ji Hyo bồn chồn ngẩng đầu, nhìn về phía Gary. Làm sao sẽ khắp nơi đều là máu?

"Cô ấy nhìn thấy... Ừ... Bắn chết..." Gary cau mày, giải thích. Ngày hôm qua anh không có nghĩ đến ở đó còn có một cô nhóc, cho nên Jung Eui Chul bị kích thích, mặc dù đã dùng thuốc do Cha Seung Won kê đơn ngủ một giấc, nhưng tỉnh lại thần kinh vẫn có chút thất thường. Cô bé này bị sợ không nhẹ.

"Anh giết bọn họ?" Ji Hyo không đồng ý nhìn chằm chằm Gary.

Mặc dù những người đó rất đáng ghét, nhưng còn có cảnh sát tới trừng phạt bọn họ, Gary sao lại tàn nhẫn như vậy. Đố chính là người sống sờ sờ! Tại sao có thể giống như làm thịt con một con gà xong rồi nói nhẹ nhõm như vậy?

"Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình." Gary mặt lạnh lùng, lãnh khốc nói. Anh không hề hối hận vì đã giết những người đó. Nếu như anh đối với bọn họ nhân từ, người phải vào địa ngục có khả năng chính là anh. Park Chon tuyệt đối sẽ không ngừng lại việc trả thù anh, cho nên anh sẽ chọn trước khi Park Chon ra tay sẽ nhổ cỏ tận gốc.

"Cho nên anh có thể tùy tiện giết người?" Ji Hyo giễu cợt cười lạnh. Đây chính là phong cách của Gary. Ba Ji Won chết, cũng không phải là kiệt tác của anh sao? Trong lúc bất chợt, cô đối với sự tàn nhẫn của anh rất ghét bỏ.

"Tôi cũng không tùy tiện giết người!" Gary không vui đứng thẳng tắp. Quá khứ, vì sinh tồn, anh không thể không giết người. Bây giờ lý do có thể để cho anh ra tay giết người không nhiều lắm, còn lần này mở rộng chém giết, tất cả đều là bởi vì người của Park Chon làm bé con bị thương.

"Đều là cố ý giết người." Ji Hyo phẫn hận trợn mắt nhìn Gary một cái. Anh chính là lãnh huyết, ngay cả một chút cảm giác hối hận cũng không có .

Trong ngực cô Jung Eui Chul đột nhiên giật giật, Ji Hyo vội vàng khẩn trương nhìn cô ấy: " Eui Chul, đây chẳng qua là một cơn ác mộng, tỉnh mộng liền biến mất, chúng ta đừng nhớ tới nó nữa."

" Ji Hyo, cậu không sao chứ?" Jung Eui Chul đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn thấy khóe miệng Ji Hyo nứt toác một vết thương, mặt xưng phù giống như cái bánh bao, lập tức lo lắng hỏi cô. Nhớ lại Ji Hyo vì cứu cô mà bị đánh rất nhiều, trong mắt của cô lại bắt đầu dâng lên nước mắt cảm động.

Ji Hyo lắc đầu một cái: "Không có việc gì."

Lúc này, Quản gia Hong đi tới, cung kính nói với Gary: "Thiếu gia, cha mẹ Tiểu thư Jung tới."

"Mời bọn họ vào đi."

"Cha! Mẹ!" Vừa nhìn thấy ba mẹ đi vào, Jung Eui Chul lập tức khóc nhào tới trong ngực bọn họ.

" Eui Chul!" Bà Jung tay run run vuốt mặt con gái, đau lòng vô cùng.

Con gái của bà mặc dù không xinh đẹp, không kiệt xuất, tuy nhiên đó là báu vật của bà, từ nhỏ không nỡ đánh dù chỉ một chút.

"Ông bà Jung chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi các vị. Tiểu thư Jung bị tổn thương, tôi sẽ bồi thường." Gary thành khẩn nói.

"Bồi thường? Không cần lấy tiền vũ nhục người khác!" Ông Jung không vui nói.

Nhà bọn họ mặc dù không có tiền, nhưng rất có cốt khí. Tiền của Gary bọn họ cũng không thèm khát, bọn họ chỉ muốn một cô con gái khỏe mạnh vui vẻ. Tổn thương ngày hôm qua không biết không sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng Eui Chul như thế nào, cái này mới là vấn đề ông quan tâm nhất giờ phút này.

"Thật xin lỗi, tôi không có ý kia. Tôi chỉ là muốn bù đắp một chút cho Tiểu thư Jung. Đối với việc liên lụy tới người vô tội là cô bé, tôi cảm thấy rất xin lỗi." Gary nghe ra trong lời nói của Ông Jung không vui, lập tức thành tâm giải thích.

"Không cần! Ji Hyo bị thương so với Eui Chul còn nặng hơn, cậu tốt nhất chăm sóc cô bé cho tốt. Chúng tôi mang Eui Chul về nhà." Bà Jung dịu dàng nói. Bà nhìn thấy trên đùi Ji Hyo quấn băng gạc, trên mặt bị thương cũng so với Eui Chul còn nghiêm trọng hơn, không khỏi lo lắng.

"Được. Ông Jung, phu nhân có rãnh rỗi mời thường đến chơi." Gary bắt tay đối phương một cái, lễ phép nói.

"Ừ, chúng tôi có rãnh rỗi lại tới thăm Ji Hyo." Ông Jung ôm lấy con gái, cùng với vợ rời đi.

Sau khi người nhà họ Jung đi, Gary ôm lấy Ji Hyo trở lại gian phòng của cô: "Tôi giúp em xin nghỉ bệnh một tháng, em tốt nhất dưỡng bệnh, không cần lại để ý đến những người khác."

" Eui Chul không phải là người khác, cô ấy là bạn của tôi."

Đối với sự lạnh lùng của Gary, Ji Hyo rất bất mãn. Trong mắt anh, người không có quan hệ căn bản là cỏ dại, anh một chút cũng không thèm để ý tới.
***********

Cha Seung Won giúp Ji Hyo bôi thuốc lên vết thương, đau đến khiến cô mím chặt miệng.

"Đau quá!" Ji Hyo che mép, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại kêu đau. Vết thương trên khóe miệng kết vảy rồi ngược lại đau đến mở miệng không nổi, hiện tại liền ăn cái gì cũng khó khăn.

"Lúc ấy liều mạng cứu người sự mạnh mẽ này biến đi đâu?" Cha Seung Won liếc Ji Hyo một cái, vừa bôi thuốc cho cô, vừa lẩm bẩm, "Lúc bị đánh có nghĩ tới thời điểm lúc sau sẽ đau hay không?"

"Lúc ấy nào nghĩ tới nhiều như vậy. Jung Eui Chul là bị cháu làm hại, cháu đương nhiên phải cứu cô ấy." Ji Hyo vừa đau đến thổn thức, vừa trả lời.

"Đám khốn kiếp kia!" Cha Seung Won vừa nghĩ tới người của Park Chon hại Ji Hyo thành ra như vậy, liền giận đến muốn giết Park Chon.

"Chú Seung Won, có chuyện cháu muốn hỏi chú." Ji Hyo nghiêm nghị nhìn Cha Seung Won, cô vẫn có nghi vấn không hỏi ra miệng. Ji Hyo nhớ đến lúc ấy cô không biết vì cái gì quên đi sợ hãi, chỉ biết là cô phải cứu Eui Chul vô tội. Người đám bại hoại kia muốn đối phó chỉ là con gái Gary, cuối cùng, ngọn nguồn trận này bắt cóc cũng là Gary. Rốt cuộc anh đắc tội người khác thế nào, làm cho đối phương ác tới muốn tổn thương cô như vậy?

"Vấn đề gì?" Cha Seung Won vừa tháu ra băng gạc trên đùi Ji Hyo, vừa cười hỏi cô.

"Những người đó rốt cuộc tại sao bắt cóc cháu?"

"Bởi vì tôi." Gary đột nhiên xuất hiện ở cửa, anh dựa vào khung cửa, Lee Kyu nói, "Chỉ là đối thủ buôn bán nho nhỏ muốn dùng em để uy hiếp tôi."

"Thật?" Ji Hyo không tin cắn môi dưới.

" Mye tập đoàn khuếch trương tạo nên không ít kẻ địch, đây là vấn đề mọi công ty đều gặp phải." Gary hời hợt nói.

Ji Hyo còn quá nhỏ, căn bản không cách nào hiểu triết học sinh tồn của bọn họ. Hắc đạo máu tanh quá tàn khốc, anh không muốn cô phải nghĩ ngợi quá nhiều.

"Còn không phải là bởi vì anh thủ đoạn quá ác." Ji Hyo mặc dù nói không biết Gary rốt cuộc khuếch trương thế nào, nhưng là nếu như có thể để cho người khác hận đến muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy trả thù, cái hận này nhất định đủ sâu.

" Mye tập đoàn ngắn ngủi mười năm liền chen vào Top 50 thế giới, em cho rằng người mềm lòng có thể làm được đến vậy sao?" Gary khinh thường hừ lạnh.

Nếu muốn thành công nhất định phải trả giá thật lớn, người nhân từ nương tay chỉ có thể trở thành kẻ yếu. Đây chính là một xã hội cá lớn nuốt cá bé!

Năm đó nếu như anh không đủ hung ác tàn nhẫn, chính là thủ hạ sớm chết ở Long gia, nếu như anh không đủ hung ác tàn nhẫn, anh hiện tại có thể cũng chỉ là một sát thủ vì người khác bán mạng.

Ji Hyo không để ý tới Gary, Lee Kyu hếch mặt lên.

Cô hoàn toàn không có cách nào đồng ý với quan điểm của Gary, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, suy nghĩ một chút có bao nhiêu người bởi vì anh mà nhảy lầu, anh cũng sẽ không mơ thấy ác mộng sao?

"Hai người đi ra ngoài! Tôi muốn nghỉ ngơi!" Chờ Cha Seung Won băng bó kỹ vết thương cho cô xong, cô lập tức hạ lệnh đuổi khách.

[Chuyển ver Monday Couple] - Lỗi là đã yêu anhWhere stories live. Discover now