Chương 97

122 6 0
                                    

Gary nhìn tài liệu Beak Hwa Rang đưa cho anh, mày rậm như kiếm ngưng lại cẩn thận lật xem: "Bang BG của Thái Lan?"

"Đúng! Tổ chức buôn lậu thuốc phiện lớn nhất Thái Lan. Lần này, bọn họ chẳng những phá hủy địa bàn ở Thái Lan của chúng ta, còn muốn bỏ thuốc phiện vào thuyền hàng của chúng ta để giá họa, tôi đã phái người tới đàm phán với cành sát Thái Lan, nhưng tình huống tương đối khó giải quyết, bang BG có quan hệ với giứoi chính trị, hình như ngay cả cảnh sát đối với bọn họ cũng kiêng kỵ ba phần."

Beak Hwa Rang lo lắng nhìn Gary. Mấy năm trước, bọn họ đã từng liên hợp với cảnh sát quốc tế, phá huỷ địa điểm sản xuất thuốc phiện của bang BG ở Tam Giác Vàng, còn phá hư liên mình thuốc phiện của bọn họ ở Hàn Quốc, hại bọn họ thiệt hại không ít, cho nên thù này đã kết thành từ mấy nắm trước, lần này BG bang trả thù vừa ngoan lại cay.

"Tôi tự mình đi Thái đàm phán tháo gỡ khó khăn." Gary ngước cặp mắt phượng lên, lạnh lùng nói, "Anh kêu các anh em trong tù im lặng, không cho phép gây chuyện."

Chuyện này thật có chút khó giải quyết, năm đó, anh nên một mẻ lưới bắt sạch bang BG mới đúng. Thả hổ về rừng hậu quả chính là để cho đối phương một ngày kia trở nên lớn mạnh, sau đó sẽ quay lại đánh ngã anh. Thì ra là quan điểm đánh chó mù đường của tiên sinh Lỗ Tấn thời đại nào cũng có thể áp dụng.

"Được!" Beak Hwa Rang gật đầu một cái. Anh tin tưởng năng lực của lão đại, mới có thể cứu được các anh em ở trong ngục. Lão đại năm ngoái đã cứu Thủ tướng Thái một mạng, ông ta thế nào thì cũng phải cho lão đại chút thể diện. Chỉ là Thái Lan là địa bàn của bang BG, anh lại lo lắng lão đại lại sẽ giống như quá khứ, sinh mạng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao bang BG tất cả đều là một đám liều mạng, lòng dạ độc ác chuyện gì cũng làm được.

"Chuyến bay sớm nhất lúc mấy giờ?" Gary để tài liệu xuống, nặng nề nhìn về phía Beak Hwa Rang. Mười mấy huynh đệ trong ngục này nhất định đang rất gấp gáp, cho nên anh không thể chậm trễ, sáng sớm ngày mai phải đi rồi.

Vừa nghĩ tới muốn rời khỏi Sung Rong, tim đã lâu không có đau của Gary lại xoắn chặt lại một chỗ. Quan hệ của anh và bé con thời gian này trở nên rất tệ, cô luôn là bộ dạng hận anh, mỗi lần anh không khống chế được muốn cô, cô đều giống như hối hận gần chết, muốn giết anh.

Vì vậy, anh chỉ có thể mượn rượu giả điên, dùng cảm giác say để che giấu mình dục vọng điên cuồng. Trong thân thể anh cô là độc, trong đầu anh chỉ có cô. Anh thật muốn đem cô ôm vào trong ngực, hàng đêm cuồng hoan.

"09 giờ 15 phút." Cha Seung Won dùng di động tra xét lịch bay xong, chính xác nói với Gary.

"Đi mua năm cái vé máy bay!" Gary quả quyết ra lệnh cho Beak Hwa Rang, "Anh chọn lựa bốn hộ vệ bản lĩnh không tệ ngày mai theo tôi đi."

"Vậy tôi thì sao?" Beak Hwa Rang nghe được Gary không đề cập đến mình, liền vội vàng hỏi anh. Lão đại đi Thái Lan, chỉ cần bốn hộ vệ thì làm được gì? Anh không đi theo bảo vệ lão đại sao được?

"Anh và Jang Young Kwang bay đi Băng Cốc thi hành bước kế tiếp của nhiệm vụ, nhớ, không cho phép để lộ thân phận!" Gary lãnh khốc ra lệnh cho Beak Hwa Rang.

"Hiểu!" Beak Hwa Rang sáng tỏ gật gật đầu lời nói của lão đại chính là mệnh lệnh, anh bây giờ có thể làm chính là chọn bốn hộ vệ thật bản lĩnh, để cho bọn họ có thể bảo vệ lão đại.
**********

Suốt cả kỳ nghỉ đông đều không thấy Park Su Min xuất hiện, anh ta nói trở về Thái Lan cùng ba anh ăn tết, cho nên đột nhiên thấy Park Su Min và Jung Eui Chul tìm đến cô, Ji Hyo vô cùng vui mừng.

"Su Min, anh quay về lúc nào vậy?" Ji Hyo lôi kéo tay Jung Eui Chul, cười nhẹ nhàng hỏi.

Mới một tháng không thấy, Park Su Min thế nhưng cao lên không ít, Ji Hyo cảm giác nhìn anh ta trưởng thành rất nhiều, nhất là phong cách và ánh mắt đã không còn giống như lúc trước.

"Sáng nay vừa bay về." Park Su Min hào hoa phong nhã cười, cặp mắt cong cong cười chuyên chú nhìn Ji Hyo.

"Bác trai có khỏe không? Ông ấy chắc là phải rất khó khăn mới có thể cho anh quay lại đây?" Ji Hyo biết Park Su Min rất yêu ba mình, bởi vì mẹ của anh qua đời rất sớm, từ nhỏ do một tay ba anh ta nuôi lớn, cho nên anh nói ta nói cho dù là nghỉ đông cũng muốn quay về Thái Lan ở bên ba mình.

"Cũng may, có lẽ xa cánh nhiều cũng đã quen, cho nên cũng không còn đặc biệt khổ sở như lúc ban đầu." Park Su Min thanh nhã nói. Anh nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Ji Hyo có thể thấy được từ trong mắt anh ta sự u buồn thương cảm.

"Hiện tại giao thông đã rất phát triển, thời điểm nhớ ông liền có thể bay về thăm." Ji Hyo vỗ vỗ bả vai Park Su Min, an ủi.

"Ừ. Ông ấy cũng thường tới Sung Rong thăm tôi." Sau đó anh đưa cho Ji Hyo một hộp quà, "Đây là một chút đặc sản của Thái Lan, ba tôi kêu tôi mang cho các em nếm thử một chút."

"Oa! Có sầu riêng! Tôi rất thích ăn sầu riêng Thái Lan, mỗi lần Chú Hwa Rang đi Thái Lan, tôi đều bắt chú ấy mang về cho tôi một ít, chẳng qua ba tôi không thích ngửi thấy cái mùi này, cho nên tôi chỉ len lén giấu đi ăn. Su Min, cám ơn anh." Ji Hyo vui vẻ nói cám ơn.

"Có đáng bao nhiêu tiền đâu." Park Su Min thấy khuôn mặt tươi cười của Ji Hyo, cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

" Ji Hyo, Park Su Min nói mời chúng ta đi ăn nhà hàng đồ Thái ăn cơm, cậu nhanh đi thay đồ." Jung Eui Chul thúc giục Ji Hyo.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Jung Eui Chul, Ji Hyo không khỏi nhạo báng cô: " Eui Chul, cậu hôm nay không phải muốn giảm cân nữa sao."

"Ngày mai lại giảm! Hôm nay có bữa tiệc lớn như vậy làm sao có thể để bụng đói cơ chứ? Đời người không biết rồi sẽ ra sao nên phải biết hưởng thụ niềm vui trước mắt chứ." Jung Eui Chul rung đùi đắc ý nói.

Nghe Jung Eui Chul nói cứ như đang giảng đạo lý, Ji Hyo véo véo cái má phúng phính của cô ấy nói: "Mình nghĩ cậu cả đời này cũng đừng mong giảm cân, cứ mập hoài thôi."

"Chớ rủa mình!" Jung Eui Chul vỗ Ji Hyo một cái, "Mình mà mập cái gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là đầy đặn thôi."

Ánh mắt Jung Eui Chul len lén liếc về phía Park Su Min, sợ anh ấy ngại mình mập. Kỳ nghỉ đông, ba mẹ giống như là hận không thể đem cô biến thành béo ú, ngày ngày nhồi đủ loại hải sản vào bụng cô, cho nên đã mập lên tới bốn năm cân. Ngày hôm qua cô còn nì nèo oán trách bọn họ, nói muốn tuyệt thực.

Ji Hyo cười đi lên lầu, thay quần áo khác rồi cùng bọn Park Su Min đi chơi.

Lần đầu ăn món ăn Thái Lan, Ji Hyo lập tức bị tư vị đặc biệt này của nó mê hoặc, vừa nóng lại cay, còn có mùi vị cà phê, thật khiến cho cô mở rộng khẩu vị.

" Ji Hyo, Eui Chul, các em nếm thử một chút tôm hùm và cua tẩm bột cà phê nướng này đi, hai món này là hai món đặc sản của nhà hàng Thái Lan này. Ba tôi mỗi lần tới đây, đều sẽ đến nhà hàng này nếm hai món đó. Ông ấy nói so với quán ăn ở tại Thái Lan ở đây làm còn ngon hơn." Park Su Min thấy Ji Hyo ưa thích món ăn Thái Lan như vậy, vô cùng cao hứng giới thiệu món đặc sản của nhà hàng này cho cô.

Ji Hyo gắp một con tôm lên, đưa lên miệng nếm thử một miếng, lập tức dựng ngón tay cái lên: "Đích xác rất tuyệt."

"Có thật không? Mình cũng muốn nếm thử một chút." Jung Eui Chul thấy Ji Hyo thích thú như vậy, lập tức cũng muốn thử thêm món, gắp thức ăn trên bàn ăn lên ăn cật lực. Tướng ắn rất thoải mái của cô khiến Park Su Min nhìn đến sững sờ.

Hồi lâu sau, Park Su Min rút ra mấy tờ giấy ăn, giúp Jung Eui Chul lau khóe miệng dính mỡ của cô: "Bột cà phê dính lên khóe miệng của em rồi kìa."

Jung Eui Chul chỉ ngây ngốc chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn gương mặt anh tuấn của Park Su Min, tim nảy lên mãnh liệt, muốn bật ra khỏi lồng ngực.

"Vẫn còn rất nhiều món ăn ngon chưa có bưng lên, em đừng vội ăn no, một lát lại chỉ có thể ngồi nhìn bọn anh ăn." Park Su Min gõ gõ đầu Jung Eui Chul, trêu ghẹo cô.

"Sao anh không nói sớm!" Jung Eui Chul oa oa kêu to, "Bụng của em cũng muốn tròn lên rồi."

"Vậy thì đừng ăn nữa." Ji Hyo chu mỏ, cố ý đùa với Jung Eui Chul.

"Không được! Hôm nay dù có chết mình cũng phải ăn đến miếng cuối cùng!" Jung Eui Chul nói chắc nịch. Nhìn nét mặt cô, kiến quyết như một dũng sĩ quyết tử vậy.

Ji Hyo và Park Su Min cũng bị biểu hiện của cô chọc cười.

Ăn xong bữa tối, đêm náo nhiệt mới chỉ bắt đầu. Bởi vì đúng ngày rằm 15, trên đường rất nhiều người. Ở hai bên đường phố treo đầy đèn hoa đăng, vô cùng đẹp mắt. ba người bọn Ji Hyo vừa chơi đùa, vừa ngắm hoa đăng mê người.

"Ai! Cậu nhìn xem cái đèn cá chép đó, bên trong hình như còn một tầng nữa." Jung Eui Chul hưng phấn chỉ vào một cái đèn hoa đăng hình cá chép nói.

"Tầng bên trong nó đang xoay tròn." Ji Hyo gật đầu một cái, mỉm cười nói.

"Phía trước có bán kem bông, mình đi mua." Jung Eui Chul đột nhiên buông tay Ji Hyo ra, chạy về phía một người đàn ông bán hàng rong đang bị vây kín phía trước mặt.

Trước mặt của người bán hàng rong có một thùng hình tròn làm bằng thiếc, trung tâm vòng tròn thiếc có một lỗ nhỏ. Người bán hàng rong bỏ vào lỗ đó một muỗng đường trắng nhỏ, sau đó mở máy móc, lấy một que trúc nhỏ quấn lấy những sợi đường li ti bay ra từ cái lỗ nhỏ kia. Sợi đường giống như bông vải quấn lên que trúc nhỏ, rất thú vị.

Jung Eui Chul cầm ba cây kem bông trở lại, cô đưa cho Park Su Min một trong số đó: "Cám ơn anh mời bọn em một bữa tối đồ Thái ngon tuyệt như vậy. Cho nên tối nay anh có thể ăn bao nhiêu kem bông tùy thích, em mời."

"Cái này có thể ăn được sao?" Park Su Min lần đầu nhìn thấy kem bông, có chút bối rối chỉ chỉ vào những sợi đường như sợi bông vải kia.

"Ăn rất ngon! Lúc em còn nhỏ mẹ em thường mua cho em ăn. Chỉ là đã nhiều năm rồi không có thấy những thứ này, không nghĩ tới bây giờ còn có người bán." Jung Eui Chul nói xong, lè lưỡi liếm những sợi bông đường, ăn say sưa ngon lành.

"Thật?" Park Su Min vẫn không thể tin được.

"Mình cũng là lần đầu tiên thấy thứ này." Ji Hyo nhìn kem bông trong tay, cảm thấy cái này như một cây bông vải, rất thú vị.

"Đây là đồ ăn bình dân, cho nên hai người chưa từng ăn cùng không có gì lạ." Jung Eui Chul thấy Park Su Min và Ji Hyo đều không nói gì, liền nói với bọn họ, "Nếu hai người không thích, thì đưa cho tôi được rồi."

"Ai nói? Mình đang muốn thưởng thức đấy." Ji Hyo đưa đầu lưỡi nho nhỏ ra, liếm liếm những sợi bông đường, những sợi bông kia lập tức hòa tan trong miệng cô, cảm giác rất thần kỳ, "Đây là là thứ đồ ăn thần kỳ nhất của năm nay mà mình ăn đó."

Ji Hyo cười nói với Jung Eui Chul.

"Cậu có thể ăn như vậy, ăn như vậy, còn có ăn như vậy. . . . . ." Jung Eui Chul vừa làm mẫu, vừa ăn kem bông trên tay.

Park Su Min thấy bộ dạng cô vừa liếm, vừa cắn, vừa xé, không khỏi cười thành tiếng. Jung Eui Chul, cho tới bây giờ đều là cô gái không hề che dấu tính tình của mình, cả ngày vui cười.

Chơi một đêm, Park Su Min trước tiên đưa Jung Eui Chul đã mệt nhoài về nhà, sau đó mới lái xe quay lại lâu đài WuiSong. Sau khi xe dừng lại, Park Su Min nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào gương mặt Ji Hyo.

"Su Min, tối nay cám ơn anh." Ji Hyo thành thật nói lời cảm tạ đối với Park Su Min. "Chúng tôi quả thật rất vui. Tôi vào nhà đây, ngày mai gặp ở trường."

"Khoan đã!" Park Su Min đột nhiên kéo tay Ji Hyo, sắc mặt có chút dùng dằng, hình như có lời gì trong lòng không tiện nói ra.

"Không nên như vậy." Ji Hyo nhẹ nhàng rút tay ra, lắc đầu với Park Su Min, tất cả cự tuyệt cũng thông qua ánh mắt biết nói của cô tiết lộ cả với Park Su Min.

Tim Park Su Min đập mạnh và loạn nhịp nhìn Ji Hyo xuống xe, nhưng lại không thể ngăn cô lại.

Tối nay lâu đài WuiSong yên tĩnh tới đáng sợ, tất cả mọi người ngủ rồi sao? Ji Hyo từ bên ngoài liếc nhìn xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt, một lượt liếc lên lầu. Vừa vào nhà, cô liền đã bỏ giầy, vừa cởi áo khoác, vừa đi về phía phòng tắm.

Cô vừa mới đi vài bước, eo liền bị người bóp chặt.

" Gary?" giọng nói Ji Hyo có chút run rẩy, hơn nửa đêm dám xông vào phòng cô không có mấy người.

"Em còn nhớ rõ là tôi sao?" Gary mười phần mùi dấm cắn cổ của Ji Hyo, in lên một dấu răng giống như trừng phạt.

"Một nhân vật lớn như ngài, ai dám quên?" Ji Hyo không khỏi giễu cợt trả lời. Không biết là người nào mười ngày nửa tháng mới trở về nhà một lần, trở về một cái là liền cắn người.

" Park Su Min là gì của em?" Gary ghen ghét xoay người Ji Hyo lại, ở dưới ánh trăng quan sát cặp mắt lóe sáng của Ji Hyo.

"Anh nói thử xem?" Ji Hyo cao ngạo ưỡn ngực, phản kháng, " Gary, ngay cả tên anh ta anh cũng đã tra ra được, lại không biết anh ta là gì của tôi sao?"

"Tôi muốn cậu ta là bạn trai của Jung Eui Chul." đôi mắt đen lạnh lùng của Gary nhìn thẳng Ji Hyo, đầy khí phách ra lệnh. Anh không cho phép có người dám mơ ước người phụ nữ của anh.

"Anh muốn?" Ji Hyo cảm thấy rất buồn cười, chuyện như vậy anh muốn là có thể trở thành sự thật sao? Bọn họ đều là người có tình cảm, không phải động vật. Dù là Thượng Đế chỉ sợ cũng không có cách nào khống chế tình cảm của con người.

Không muốn tiếp tục loại chủ đề nhàm chán này với Gary nữa, Ji Hyo đẩy anh ra, mệt mỏi nói: "Tôi mệt mỏi. Chuyện như vậy về sau đừng nói nữa."

Gary đột nhiên nâng hông của Ji Hyo, môi mỏng mang theo bá đạo che kín đôi môi cô.

"Anh uống rượu?" Ji Hyo tránh né nụ hôn của Gary, nghi ngờ hỏi.

"Không uống!" Gary nắm được cằm của cô, lần nữa cường thế cắn nuốt hô hấp của cô.

Không uống rượu lại tới để đụng cô?

Ji Hyo kháng cự đấm ngực Gary: "Buông . . . . . Ưmh. . . . . . tôi ra. . . . . ."

Gary chẳng những không buông tay, ngược lại nâng chân Ji Hyo lên, để chúng quấn lên cái eo cường tráng của anh, chợt ngăn chặn lấy cô đẩy lên vách tường, cường hãn chiếm đoạt ngọt ngào của cô.

Chân dài của anh cong lên, giống như một quân nhân đã trải qua huấn luyện, lấy tư thế trung bình tấn ôm Ji Hyo, khi quần anh rơi xuống đất thì vật to lớn của anh cũng chống đỡ vào hoa huyệt chặt khít kia của Ji Hyo...

Đâm tới, đâm tới, đâm tới, mỗi một lần chạy nước rút đều mang theo sát khí.

Tiến lên, tiến lên, tiến lên. mỗi một lần đụng cũng tiến vào trung tâm nhất của trại địch.

Ji Hyo quật cường cắn môi dưới, không để cho mình đáp lại Gary, nhưng thân thể của cô dần dần phản bội lại cô, đôi mắt đẹp nheo lại, thân thể mở ra đầy thỏa mãn, bên trong lại co rúc xoán chặt lấy anh.

Tiếng gầm nhẹ khàn đục như muốn đánh vỡ màng nhĩ Ji Hyo, cô nhếch nhác mở mắt, liền thấy đôi măt khốc tà nịnh của Gary đang thưởng thức sự trầm mê của cô không hề chớp.

Ji Hyo lúng túng đẩy lồng ngực Gary, xấu hổ với phản ứng của bản thân. Cô tại sao lại mắc bẫy của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm?

Khóe môi lạnh bạc của Gary lạnh lùng nhếch lên, hừ nhẹ vác Ji Hyo lên, ném cô vào trong bồn tắm, sau đó nhấc đôi chân dài nhảy vào bồn tắm.

"Đi ra ngoài!" Ji Hyo kiêu ngạo nhìn anh chằm chằm.

Gary không nói gì, chỉ là tháo nốt vật duy nhất che đậy trên người Ji Hyo ra, sau đó bá đạo nhốt chặt cô, ôm cô ngồi lên chân của mình.

"Anh hôm nay không uống rượu." Ji Hyo nhắc nhở Gary. Kể từ sau đêm giao thừa đó, Gary đều mượn cảm giác say hàng đêm mạnh mẽ chiếm giữ cô.

"Ai nói nhất định phải uống rượu..." Gary nhấc hông của Ji Hyo lên, hăng hái xông vào, gầm nhẹ, "Mới có thể coi trọng em?"

"Anh... Đáng ghét..." Ji Hyo cắn lên cổ Gary, nước mắt tức giận chảy xuống. Thái độ của anh khiến cho cô cảm giác mình chỉ là một món đồ chơi.

Cô dã man cắn xé Gary, nhưng cũng không ngăn cản được sự xâm lược của anh. . . . . .

Khi Ji Hyo tỉnh lại thì Gary giống như một con ưng bị thương say máu, đang gặm nhắm con mồi yếu ớt. Hàm răng sắc bén của anh đang gặm cắn nơi xương quai xanh của cô, lưu lại một hàng dấu răng ứa máu.

Ji Hyo giống như con thú nhỏ bị thương, đụng ngã Gary, giống như cái máy bào hung hổ để lại từng vết thương ứa máu trên ngực anh.

Bọn họ cắn xé lẫn nhau, hành hạ lẫn nhau, ở trên thân thể đối phương tạo nên vô số sẹo mới. Cuối cùng Ji Hyo vô lực nằm ở phía dưới Gary, lại vẫn quật cường nhìn anh chằm chằm: "Đi ra ngoài!"

Gary đè ở trên người Ji Hyo, dùng một đôi mắt tà ác quỷ dị nhìn Ji Hyo. Bỗng chốc, anh cúi đầu, nặng nề mút chặt môi Ji Hyo, tặng cho cô một nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn này kịch liệt đến mức khiến lòng của Ji Hyo cũng theo đó mà cuồng loạn.

Cho đến khi không khí trong buồng phổi Ji Hyo trở nên mỏng manh, Gary mới chịu thả cô ra, nhấc đôi chân dài bước xuống giường, lạnh lùng rời đi.

Nhìn tấm lưng lãnh ngạo của anh, Ji Hyo giận đến muốn giết người.

Gary rời đi hơn một tháng, Ji Hyo không biết anh lại bay đến nơi nào. Trước đây từng có lần anh nửa năm cũng không có về nhà, cô sớm đã quen, không phải sao? Nhưng trong lòng của cô giống như bị mắc một cái xương cá, khó chịu nhưng không làm sao lấy ra được.

Ji Hyo ôm sách tập vẽ đi qua sân trường, khi thấy một đám nam sinh đang chơi bóng rỗ. Park Su Min đang trong trận đấu khi nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút, bóng rổ trong tay liền bị người khác đoạt mất.

Ji Hyo hướng về phía Park Su Min cao lớn mỉm cười gật đầu một cái, Park Su Min thấy nụ cười của cô, lập tức vui vẻ nhếch khóe môi.

" Park Su Min, nhận bóng!" Đột nhiên một đồng đội hô to tên Park Su Min, ném quả bóng rổ cho cậu ta.

Park Su Min theo bản năng nhận lấy bóng, không biết là vì câu ta muốn ở trước mặt Ji Hyo khoe mẽ một chút bản lãnh của mình, hay do phản ứng tự nhiên, chỉ thấy cậu ta vừa nhận bóng xong liền xoay người, vừa lướt qua cầu thủ làm nhiệm vụ phòng thủ của đối phương, chạy ba bước ném bóng, nhảy lên thật cao, quả cầu thành công rơi vào rổ.

Tất cả những nữ sinh đang theo dõi trận đấu của bọn họ đều hưng phấn thét chói tai.

Park Su Min tiêu sái hướng về phía mọi người cười cười, sau đó cầm một quả bóng rổ đi về phía Ji Hyo. Một mặt cậu ta vừa chơi đùa với quả bóng, mặt khác lại vừa hỏi Ji Hyo: "Sao không thấy Jung Eui Chul?"

"Cậu ấy vừa mới bị thầy giáo toán gọi lên đổi bài sai." Nghĩ đến mới vừa rồi sắc mặt Jung Eui Chul khi bị thầy giáo toán học gọi đi nhăn như quả mướp đắng, Ji Hyo không khỏi cười thành tiếng. Jung Eui Chul học ngữ văn đặc biệt tốt, còn nhớ cô ấy tứng viết một bài tản văn, còn được một báo tên cái gì mà tạp chí tuổi trẻ đăng, nhưng vừa gặp phải toán học, đầu óc của cô ấy liền thay đổi thành hồ dán, sai đến rối tinh rối mù, ngay cả giáo viên cũng hết cách với cô ấy. Nhưng vì thành tích chung không thể bị Jung Eui Chul kéo xuống, giáo viên cũng không thể không thiên vị cô ấy, mối khi tới tiết thể dục hoặc mỹ thuật, liền sẽ gọi cô ấy vào phòng làm việc sửa bài sai.

"Thảo nào tôi không thấy cô ấy. Hai người các em vốn luôn là như hình với bóng." Park Su Min xoay quả bóng tới trước ngực, hướng Ji Hyo bày ra một bộ dáng tươi cười y hệt ánh mặt trời.

"Có sao? Sao tôi lại có cảm giác gần đây thời gian cô ấy đi cùng anh còn nhiều hơn tôi nhỉ?" Ji Hyo chế nhạo nhìn Park Su Min.

Sắc mặt của Park Su Min khi nghe Ji Hyo nói mấy lời này có chút trở nên khó chịu, anh hắng giọng, kỳ cục nói: "Là cô ấy quấn lấy tôi."

"Là ai quấn lấy ai có quan trọng gì, chỉ cần hai người ở chung một chỗ thấy vui vẻ là được rồi." Ji Hyo nói lời đầy ngụ ý. Cô rất rõ ràng tình cảm Jung Eui Chul dành cho Park Su Min, cho nên luôn là úp úp mở mở nói cho Park Su Min nghe. Cô tin tưởng Park Su Min thông minh như vậy, sẽ có thể hiểu được ý của cô.

"Kang Ji Hyo, tôi. . . . . ." Park Su Min đột nhiên đứng lại, há miệng có chút lắp bắp.

"Nhanh đi chơi bóng đi, bọn họ đang gọi anh kìa." Ji Hyo vội vàng cắt đứt lời Park Su Min, không để cho anh ta nói tiếp. Anh ta muốn nói gì cô không phải không hiểu, chỉ là không thể đáp lại.

"Tôi chỉ coi Jung Eui Chul như em gái. Người tôi thích là người nào em nên rõ ràng." trước khi Park Su Min xoay người, trịnh trọng bỏ lại những lời này.

Ji Hyo sửng sốt, nhìn bóng lưng cao lớn của Park Su Min không biết nên phản ứng ra sao. Cô gần đây có phải có số đào hoa hay không? Thế nào có nhiều người đàn ông nói thích cô như vậy? Con heo Zu Cuella kia rời khỏi Sung Rong thì cũng nói thích cô, còn nói phải cưới cô làm vương phi. Park Su Min cũng cố ý như vô ý tỏ tình với cô. Đầu Ji Hyo thật có chút trướng lên, cô căn bản không có tâm tình yêu nữa. Yêu một Gary đã khiến cho cô đủ chật vật lắm rồi.

Ở sau lưng Ji Hyo, Jung Eui Chul bi thương nén lệ nhìn Park Su Min. Thì ra trong lòng anh, cô chính là một con ruồi không bỏ rơi được. Anh thật rất ghét cô sao?

Jung Eui Chul ôm sách toán học và bài tập nhanh chóng chạy đi, lựa chọn một góc tối không người ngồi khóc nấc lên. Người trong lòng Park Su Min là Ji Hyo? Cô nên sớm biết phần tình cảm này của mình rất vô vọng. Mình vừa xấu xí lại mập, Park Su Min làm sao lại có thể coi trọng cô?

Cho đến khi tan học, Ji Hyo mới nhìn thấy Jung Eui Chul, ánh mắt của cô ấy hồng hồng, giống như là đã khóc vậy, Ji Hyo lo lắng gọi cô ấy: "Eui Chul?"

" Ji Hyo, mình cảm thấy trong người không thoải mái, không thể cùng cậu đi dạo phố rồi." Jung Eui Chul cúi thấp vội vã thu dọn sách vào cặp.

Cô không muốn để cho Ji Hyo thấy đôi mắt sưng lên như hai hạt đào của cô.

"À." Ji Hyo thất vọng ồ một tiếng. Hai người vốn đã hẹn cùng nhau đi dạo phố, báo hại giờ lại không đi được. Cô một mình trống rỗng trở lại lâu đài WuiSong, thật tĩnh mịch.

Sau khi Gary biến mất, Lee Young Ae cũng đi, nói là đi Thái Lan du lịch, Chú Seung Won nói châu Âu có mấy ca phẫu thuật phải làm, cũng rời đi theo. Chú Koo Yang đang chuẩn bị hôn lễ với Lee Young Ae, cô muốn gặp chú ấy so với thấy Chủ tịch nước còn khó hơn. Cũng chỉ có chú Jae Rim sẽ ba ngày năm bữa qua đây nhìn cô một chút. Nhưng chú ấy cũng có công việc, không thể nào ngày ngày ở tại lâu đài WuiSong, vì vậy lúc không có người, lâu đài WuiSong tựa như một lồng giam hoa lệ, khiến cho cô có loại cảm giác đè nép không thở nổi.

Liên tiếp mấy ngày, Jung Eui Chul đối với Ji Hyo đều là lờ đi không để ý tới, hại Ji Hyo cho là mình đắc tội Jung Eui Chul.

Ngồi vào trong xe, Ji Hyo cô độc dựa vào cửa sổ xe, nhìn đám người rộn ràng bên ngoài, tâm tình càng thêm trầm xuống. Mọi người đều nói ở nơi náo nhiệt mới có thể cảm nhận được sự cô độc, có lẽ chính là tâm tình của cô giờ khắc này.

Trong buồng xe vang lên ca khúc "không gian màu xám" của Trần Chí Tường, giọng ca mang theo ưu thương: "Thì ra là không phải trắng chính là đen, chẳng qua là hồn nhiên cho rằng, muốn say đến thanh tỉnh, muốn vô tội phạm tội, thực tế thế giới chỉ có bụi. Kiên cường quá lâu sẽ rất mệt mỏi, muốn ôm người yêu nặng nề ngủ, cuồng phong xoắn tới, trong hung mãnh có loại mỹ, hết hy vọng, sẽ không cảm giác đau. Không gian màu xám, tôi là ai? Không nhớ ra được dự vị của hạnh phúc. Không còn đường có thể lui, em là ai? Sao lại rơi lệ vì tôi? . . . . . ."

Nghe bài hát này, lòng của Ji Hyo hình như bị kim châm. Đột nhiên ánh mắt Gary nhìn cô trước khi đi, có loại đẹp thê lương tuyệt vọng.

Đột nhiên hộ vệ cầm một cái điện thoại di động đưa cho cô: "Tiểu thư, điện thoại của Song tổng."

"Chú Jae Rim?" Ji Hyo nhận lấy điện thoại.

"Bé con, có nhớ chú không?" Giọng nói rất dễ nghe của Song Jae Rim truyền đến.

"Nhớ ạ! Chú Jae Rim cũng không để ý bé con." Ji Hyo làm nũng oán trách Song Jae Rim.

"Cháu trước hết cứ đến Truyền thông GinDuk đợi chú, một lát chú dẫn cháu đi ăn cơm." Song Jae Rim thương yêu nói.

"Dạ!" Ji Hyo vừa nghe có người ở cùng cô, tâm tình uất ức lập tức biến mất hơn phân nửa.

Ji Hyo ngồi ở trong đại sảnh trang hoàng cầu kỳ của Truyền thông GinDuk, thưởng thức từng người từng người tuấn nam mĩ nữ. Dưới trướng của truyền thông GinDuk nghệ sĩ rất đông đảo, hơn nữa còn có minh tinh tai to mặt lớn. Mặc dù Ji Hyo là con gái nuôi của Kang tổng, nhưng bởi vì Gary vẫn bảo vệ cô rất tốt, cho nên có rất ít người biết cô. Không ai chú ý tới cô, cô ngược lại có thể trắng trợn thưởng thức những động tác hắt hơi xổ mũi, chun chun mũi của mấy đại minh tinh kia.

"Em gái nhỏ, muốn uống nước trái cây hay là cà phê?" thư ký Lim So Min của GinDuk như bà lão đứng ở bên cạnh Ji Hyo, đối đãi với cô giống như con gái hỏi.

"Cà phê, thêm hai cục đường, cám ơn ạ." Ji Hyo lễ phép nói cám ơn với đối phương.

"Song tổng đang đi họp, còn phải đợi một lát."

"Không sao." Ji Hyo nở một nụ cười vui vẻ với Lim So Min.

Không bao lâu sau, Lim So Min đem tới cho cô một ly cà phê còn bốc hơi nghi ngút: "Chị còn có việc làm, không ngồi với em được."

"Chị đi làm việc đi, không cần phải để ý đến em đâu." Ji Hyo nhận lấy cà phê, cười nói. Vốn GinDuk muốn để cho cô đi lên phòng làm việc Tổng giám đốc trên lầu chờ anh, nhưng cô cảm thấy nhàm chán nên mới xuống đây. Lim So Min có lẽ sợ làm chậm trễ cô, cho nên cũng cùng xuống lầu.

Sau khi Lim So Min rời đi, Ji Hyo dựa ghế sa lon, nhàn nhã uống cà phê.

"Đại tiểu thư rất nhàn nhã?" Lee Chun Hee ngồi vào trên sô pha bên cạnh Ji Hyo, đầy giễu cợt nói. Vừa nhìn thấy hung thủ hại em gái sinh non này, anh liền không tự chủ được mà muốn tổn thương cô.

"Là anh?" Ji Hyo ngồi thẳng người phòng bị. Lần trước gặp anh ở lần ký tặng đĩa bán kia, một lần kia anh đối với cô không thiện cảm khiến cho ký ức đó của cô vẫn còn mới nguyên. Không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải anh.

"Có người đàn ông nào khiến cô xem trọng hay không? Tôi có thể giúp cô giới thiệu." Lee Chun Hee ác ý đến gần Ji Hyo, nhỏ giọng nói, "Chỉ cần cô ra giá, bồi lên giường cũng có thể."

Ji Hyo bị lời nói của Lee Chun Hee làm tức điên, cô phùng mang trợn mắt nhìn anh chằm chằm: "Hạ lưu!"

Anh coi cô là cái gì? Phụ nữ đặc biệt thích chơi nam minh tinh hay sao?

Anh ta thật quá vũ nhục người rồi!

Tự ái của Ji Hyo bị đụng tới, cô hận không thể xé rách nụ cười tà ác trên mặt Lee Chun Hee.

"Chẳng lẽ đại tiểu thư không phải đến tìm đàn ông?" Lee Chun Hee mỉa mai cười lạnh. Nhìn bộ dáng mấy người anh em đồng nghiệp nhìn cô tới chảy nước miếng, trong lòng của anh rất buồn bực, liền muốn tìm lời châm chọc cô.

"Tôi tìm đàn ông thì làm sao? Có quan hệ gì đến anh!" Ji Hyo tức giận đứng lên, cô không cách nào ở chung một chỗ với cái người cuồng ngạo tự cao tự đại này nữa, vì vậy cô tức giận bỏ lại Lee Chun Hee vọt vào thang máy.

Nhìn Ji Hyo đóng cửa thang máy, gương mặt tuấn tú của Lee Chun Hee như phủ một tầng sương mù.

Khi cửa thang máy đóng lại thì nước mắt ủy khuất của Ji Hyo mới chảy xuống. Cô làm gì chọc giận anh ta chứ ? Lại vũ nhục người ta như vậy.

Cửa thang máy mở vừa lúc Song Jae Rim đi ra từ tháng mấy bên cạnh, anh vừa nhìn thấy nước mắt trên mặt Ji Hyo, lập tức quan tâm bước lên trước ôm cô an ủi: "Ai khi dễ bé con của chúng ta rồi hả ?"

"Không có. Là bụi bay vào mắt thôi." Ji Hyo lau lau nước mắt, kiên cường cười nói.

"Đi thôi, chú dẫn cháu đến nhà hàng Hilton ăn đồ ăn Pháp." Song Jae Rim kéo Ji Hyo, cưng chiều dụ dỗ cô.

Ji Hyo gật đầu một cái.

Cô đi theo bên cạnh Song Jae Rim đi ra thang máy, thấy Lee Chun Hee vẫn ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Anh giống như con sói cao ngạo, dùng một đôi mắt đen quyến luyến mà cuồng ngạo liếc nhìn cô.

Cô quay mặt, không nhìn tới Lee Chun Hee. Cô không muốn để cho anh ta ảnh hướng tới tâm tình đang tốt của cô.
********

Hai tháng lẻ hai mươi ba ngày, Gary lại có thể đi lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi về. Anh rốt cuộc là chết hay sống, cũng nên gọi điện thoại về chứi? Lại giống như lúc trước kia, chẳng thèm quan tâm đến cô.

Mặc dù rất giận anh, nhưng không thấy anh, trong lòng lại vướng bận nỗi nhớ anh.

Ji Hyo cô đơn ngồi ở sân thể dục trong trường học, vừa lấy tay vạch vach vẽ trên mặt đất, trong lòng vừa đếm ngày.

Xa xa, Park Su Min vừa nghe điện thoại, vừa nhìn về hướng Ji Hyo bên này: "Ba, ngày mồng một tháng năm có rãnh rỗi con sẽ trở về."

Sau khi cúp điện thoại, anh cười đến gần Ji Hyo, sau khi ngồi xuống ở bên cạnh cô, anh nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi cô: "Kang Ji Hyo, ngày mồng một tháng năm muốn đi đâu chơi?"

"Ngày mồng một tháng năm? Không muốn đi đâu." Ji Hyo lắc đầu một cái.

Cũng đã sắp tới ngày mùng một tháng năm nghỉ dài hạn rồi, không ngờ mối khi Gary vừa đi, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Cũng đã ngày mồng một tháng năm rồi.

"Có muốn đi Thái Lan hay không?" Park Su Min thử dò xét nhìn cô. Ba kêu anh trở về nước, nhưng anh không bỏ đi được Ji Hyo, nếu như cô có thể cùng anh trở về, anh nhất định ngủ cũng sẽ cười.

"Thái Lan?" Ji Hyo ngẩng đầu lên, mê mang nhìn Park Su Min. Đầu óc của cô hỗn loạn, căn bản không có chú tâm vào vấn đề của Park Su Min.

"Thái Lan chơi rất vui, ba tôi nhất định rất hoan nghênh em và Jung Eui Chul tới làm khách." Park Su Min hưng phấn nói. Anh cố gắng giựt giây Ji Hyo, hi vọng cô có thể đồng ý. Dù là đến lúc đó có Jung Eui Chul tròn quay kia làm kỳ đà cẳn mũi đi chăng nữa.

"Anh hỏi Jung Eui Chul đi, nếu cậu ấy muốn đi thì tôi cũng sẽ kông có ý kiến gì." Ji Hyo thờ ơ nói. Cô đợi ở cái lồng giam hoa lệ đó đủ rồi, có thể đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.

"Cám ơn em!" Park Su Min kích động cầm tay Ji Hyo, trên mặt đầy hạnh phúc không cách nào nói nên lời.

Ji Hyo nhẹ nhàng rút tay ra, lạnh nhạt nói: "Nên cám ơn anh mới đúng."

"Tôi đi tìm Eui Chul." Park Su Min nhớ tới lời Ji Hyo nói, nhất định phải khiến Jung Eui Chul đồng ý mới được.

Anh sau khi tách ra khỏi Ji Hyo, lập tức chạy đi tìm Jung Eui Chul. Jung Eui Chul thấy Park Su Min, không có lộ ra kiểu chiêu bài cười ngây ngô thường thấy của cô, ngược lại có chút lạnh nhạt.

"Eui Chul, đến kỳ nghỉ dài hạn mùng một tháng năm này, tôi mời em đi Thái Lan chơi."

"Không đi!" Jung Eui Chul cúi đầu, che giấu nước mắt ướt trên hàng mi, lạnh lùng cự tuyệt.

"Thái Lan chơi rất vui, đi sẽ không hối hận." Park Su Min ngăn Jung Eui Chul lại, trong lòng có chút nóng nảy.

"Buông tay!" Giọng nói Jung Eui Chul lạnh lẽo khiến Park Su Min có chút không quen.

"Toàn bộ chi phí tôi sẽ trả, em chỉ cần mang người qua đó là được." Park Su Min gấp đến độ gãi đầu, không ngờ Jung Eui Chul luôn luôn hiền hoà thế nhưng lại từ chối anh.

Jung Eui Chul không để ý đến anh, nắm lấy túi sách lên liền lạnh lùng rời đi. Park Su Min nhìn động tác đó của Jung Eui Chul, tim đập mạnh và loạn nhịp ngay tại chỗ.

Cởi bỏ áo khoác mùa động nặng nề, anh thế nhưng phát giác bóng lưng Jung Eui Chul không hề mượt mà giống như trước nữa, ngược lại có chút thướt tha. Bé gái Jung Eui Chul mập mạp gầy rất nhiều.

Park Su Min rút cánh quay về, vốn cho là chuyện rất dễ dàng, thế nhưng lại khó khăn như vậy. Jung Eui Chul giống như là rất quyết tâm, vô luận anh lấy ra điều kiện gì tới hấp dẫn, cũng không chịu đồng ý đi Thái Lan.

Ngày mùng một tháng năm càng ngày càng tới gần, tim của anh càng ngày càng đập nhanh.

"Ba, con không trở về!" Lần nữa nghe điện thoại của ba, anh phiền não nói lời cự tuyệt yêu cầu của ba. Anh không muốn rời Sung Rong, cho dù là rời khỏi Ji Hyo với cự ly 5km, tim của anh cũng sẽ khó chịu.

"Cái thằng con bất hiếu này! Ngày nào đó ba mày không còn, mày đến cả nhìn một cái cũng đừng mong!" ông Park tức giận rống to, đầu dây bên kia điện thoại di động truyền đến âm thanh "Lách ca lách cách", đột nhiên sau đó bị cắt đứt.

"Tính khí vẫn dữ dội như thế?" Park Su Min bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Ở trên thế giới này, dám đối với ông to tiếng chắc cũng chỉ có thằng con trai này của ông ấy. Nhớ khi còn bé có một lần anh phát sốt, ba cầm súng dí vào đầu bác sĩ rống to: "Con tôi nếu có chuyện, tôi liền một phát bắn chết ông!"

Ba bá đạo như vậy, thế nhưng ngồi ở bên giường bệnh, vụng về gọt táo cho anh ăn, anh phát giận với ba, ông tại không tức giận, ngược lại dung túng anh tất cả.

Park Su Min nằm dài trên giường, nhớ lại từng ly từng tý thời điểm mình cùng ba sống nương tựa lẫn nhau...
********

[Chuyển ver Monday Couple] - Lỗi là đã yêu anhWhere stories live. Discover now