Lúc dùng bữa tối, Vương gia theo vào phòng nhìn một chút.
"Tiểu Khả nha, tên hài tử nghĩ kỹ rồi sao?" Vương gia nhìn hai hài tử mi thanh mục tú cực kỳ yêu thích, tuy nói có chút gầy yếu, nhưng dù sao là song thai, như vậy đã làm khó Tô Mi Niệp. Nương hai hài tử đều có dáng dấp đẹp mắt, hài tử làm sao có thể kém chỗ nào.
"Đã nghĩ kỹ rồi, cha nhìn bọn họ đẹp như vậy, nhi tử gọi là Đường Phiêu Phiêu, nữ nhi gọi là Đường Lượng Lượng." Đường Mính Khả ôm nữ nhi rất là đắc ý, người trong phòng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Đường Mính Khả, nhất thời không phản ứng, Vương gia thậm chí trực tiếp làm như không có nghe, lại hỏi Tô Mi Niệp, "Mi Niệp a, danh tự này không nói quan trọng nhưng cũng thật quan trọng, nhất định phải cẩn thận a."
"Phụ vương, Phiêu Phiêu rất êm tai. Cha không cảm thấy sao?" Đường Mính Khả nói xong hướng về phía nữ nhi trong ngực kêu một tiếng Lượng Lượng.
"Phụ vương, Mi Niệp đột nhiên không nhớ nổi cái gì, hay là cha đặt tên đi." Tô Mi Niệp bỏ quên Đường Mính Khả một bên, theo An Bình Vương nói chuyện.
"Vậy cũng tốt, ta mới vừa nghĩ tới vài cái, ngươi xem." An Bình Vương vừa nói xong từ trong lòng ngực lấy ra tờ giấy, đưa cho Tô Mi Niệp, Tô Mi Niệp mở ra tờ giấy kia, mỗi một cái tên nằm ngay ngắn trên tờ giấy, một bên còn viết xuất xứ, tốn không ít tâm tư, nào có vừa nghĩ tới mà viết được, đại khái viết trong chín tháng này, Phụ vương vất vả viết danh tự này, may mắn chính mình thuận miệng hỏi Phụ vương, nếu không hắn đau lòng, bất luận như thế nào, so với tên Tiểu Khả đặt tốt hơn nhiều.
"Các ngươi làm sao có thể như vậy, ta đã nghĩ rồi, Phiêu Phiêu nghe lại có thâm ý, tên tốt biết bao a." Đường Mính Khả thật ra suy nghĩ rất lâu, hai danh tự này thật tài tình, âm thầm giữ kín thật lâu, chịu đựng không nói, suy nghĩ cấp cho Niệp Niệp một ngạc nhiên mừng rỡ, thậm chí lúc nhìn hài tử xấu xí cũng không bỏ đi ý niệm này, lần này bị không để ý tới tất nhiên là không dễ chịu.
"Chúng ta rất thích, Phiêu Phiêu làm nhũ danh đi, nàng xem Phụ vương tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, đại danh chọn khác đi." Tô Mi Niệp an ủi Đường Mính Khả ưu tư, Đường Mính Khả còn đang suy tư lời nói này, Tô Mi Niệp nói thêm một câu, "Ta nghĩ nữ nhi là Lượng Lượng, đổi thành Tịnh Tịnh sẽ khá hơn chút, có ý nghĩa, âm tiết cũng không thay đổi." Quả nhiên, Đường Mính Khả chú ý quay lại, suy nghĩ, rất tốt, cũng không lo đại danh hài tử nữa, không ngừng gọi "Phiêu Phiêu", "Tịnh Tịnh".
Phiêu Phiêu nằm ở bên người Tô Mi Niệp phất phất cánh tay, như là có chút bất mãn.
"Vậy dùng Đường Châu Quân, Đường Châu Yểu đi." Tô Mi Niệp tỉ mỉ nhìn, coi như là quyết định. Phiêu Phiêu Tịnh Tịnh đều lấy chữ Châu, mà hai chữ 'Quân' 'Yểu' Lấy thơ Đường Mính Khả viết cho An Bình Vương, câu thứ nhất "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu". Tô Mi Niệp tất nhiên hiểu được, thơ kia thực tế là viết cho mình, nghĩ đến cũng có hàm nghĩa.
"Vậy vì sao không gọi Đường Châu Cầu chứ?" Khi Tô Mi Niệp đọc lên câu thơ này, Đường Mính Khả có chút không hiểu, lần này Tô Mi Niệp cùng Vương gia không để ý Đường Mính Khả nữa, Vương gia vỗ nhè nhẹ cánh tay Tô Mi Niệp, "Ta bây giờ đi thêm con vào gia phả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt - Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu
General FictionTên : Tú Cầu Không Có Mắt. Tác giả : Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu. Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử. Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp. BGT: http://www.bachgiatrang.com/showthread.php?t=3933&p=20615#post20615