Bốn giờ chiều ngày hôm sau, cậu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh trong khi anh đang chăm chú tưới nước cho bông hồng của mình.
"Chào anh!"
Ôi giật cả mình!
"Ừm. Chào!"
Anh cố làm ra vẻ là mình không giật mình tẹo nào. Có lẽ là cậu chẳng phát hiện ra đâu. Anh tiếp tục công việc đang dang dở, nghiêng nghiêng bàn tay về phía bông hồng của mình. Anh tưới nước cho nó bằng tay không.
"Anh làm gì vậy?"
Bây giờ anh mới phát hiện ra là cậu rất thích hỏi, điều gì cậu cũng hỏi, từ hôm qua cậu đã hỏi rất nhiều rồi.
"Tôi tưới nước cho nó."
Nói rồi anh tiếp tục vục hai bàn tay trắng trẻo của mình vào chậu nước bên cạnh. Anh vốc lên đầy hai lòng bàn tay đang khum lại như chiếc bát con toàn những nước, anh cố ép cho các kẽ ngón tay khít vào với nhau nhưng nước vẫn cứ khó bảo mà tràn ra ngoài. Anh chúc đầu ngón tay của mình về phía bông hoa. Nước theo tay anh chảy xuống, thấm vào chỗ đất trong chậu, đọng lại nhiều hạt lớn nhỏ trên lá, đổ ra cả xung quanh.
"Sao anh không dùng bình tưới?"
Cậu không hỏi ý kiến của anh mà đợi anh chuẩn bị vục tay vào chậu nước thêm một lần nữa thì nhanh tay hơn, cho tay vào. Cậu thay anh tưới nước.
"Trên hành tinh của tôi không có cái bình tưới cây nào cả."
Anh có chút ngạc nhiên nhưng cũng để mặc cậu giúp. Anh để hai bàn tay mình phía trước như chuột túi, mắt nhìn cậu vốc từng nắm nước lên tưới cho bông hồng xinh đẹp của anh. Chà, hai tay cậu to ơi là to, mỗi lần múc nước là được nhiều quá chừng. Bông hồng của anh chắc là thích lắm.
Nước trên hai tay anh chưa khô, nhỏ giọt tong tong xuống đất. Cậu không nhịn được cố ý liếc sang một chút.
Trời, tay đẹp muốn xỉu luôn!
Tay anh gầy gầy, nhỏ nhỏ, ngón tay dài, và hơn hết là trắng bóc. Tuy rằng hôm qua cậu đã được chạm vào nó một chút, chỉ là móc ngón út của mình vào ngón út của anh thôi, nhưng hiện tại cậu biết mình muốn một thứ hơn thế. Cậu muốn siết lấy hai thứ xinh đẹp đó của anh bằng đôi tay mình, muốn lấp đầy những khoảng trống giữa các ngón tay anh bằng những ngón tay mình, muốn đặt lên đó đôi môi mình. Được nắm lấy thứ xinh đẹp đó hẳn là tuyệt lắm.
"Chừng nào về Trái Đất rồi quay lại đây, nhất định tôi sẽ mang cho anh mượn cái bình tưới cây của tôi."
Cậu nói như thế có nghĩa là cậu sẽ một lần nữa trở về Trái Đất ấy à? Nói thật là vì trước đây sống một mình ở đây anh quen rồi, à, không hẳn là một mình, anh sống ở đây với bông hồng của anh cơ mà. Nhưng nói chung là anh không hề nhận ra một điều là anh ở đây có hơi buồn chán một chút. Với bông hồng của mình, anh chẳng thể làm gì khác ngoài hàng ngày tưới nước cho cô nàng. Vì cô nàng rất điệu đà và đỏng đảnh nên không khi nào chịu trò chuyện cùng anh quá lâu. Nhưng rồi tới ngày hôm qua, cậu xuất hiện.
Cậu chỉ là vô tình ghé ngang qua ngôi sao của anh. Cậu nói chuyện với anh, viết gì đó vào cuốn sổ của anh mà đến hôm nay anh vẫn giữ lời hứa không mở ra xem, cậu còn kể cho anh biết về Trái Đất nơi cậu sống nữa. Để rồi anh nhận ra mình đã một mình trên ngôi sao của mình một cách buồn chán như thế nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Shortfic| Meanie] 7 ngày trên ngôi sao 0717
FanfictionFic lấy ý tưởng từ truyện Hoàng tử bé (Antoine De Saint-Exupéry) Hãy dùng tâm hồn của Hoàng tử bé để đọc những mẩu truyện nhỏ này. Khi những vì sao chỉ bé lắm vừa bằng đầu ngón tay, bên trên rắc đầy kim tuyến nên ban đêm mới tỏa sáng lấp lánh...