Chương 11: Kinh Hoàng Trong Viện Bảo Tàng

988 10 0
                                    

Tôi móc đôla đã đổi sẵn từ trước, đi tới chỗ bán vé. Cô gái da trắng đóng cửa sổ đánh xoạch một tiếng, rồi treo lên một tấm bảng nhỏ. Tôi lấy quyển sách nhỏ ra tìm một lúc lâu, sau đó bảo với Tuyền béo: "Cô nàng bán vé này đã tan tầm rồi, giờ phải chạy về nhà cho con bú, e rằng không thể chiêu đãi hai vị du khách đến từ Trung Quốc chúng ta rồi."

Nghe thấy nói lần này đi một chuyến không công, Tuyền béo không ngừng phàn nàn chỉ tại trình độ Anh văn của tôi không ra gì, mới làm cho chúng tôi lâm vào cảnh quẫn bách thế này. Tôi vặc lại, một kẻ ngay cả tiếng Trung còn chưa đọc thông viết thạo cậu thì đừng có ở đó mà lên mặt dạy đời. Giờ việc chúng ta cần làm là phải tìm được Shirley Dương, cứ tiếp tục cãi cọ thế này, chúng ta sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ, làm xấu mặt tổ tiên ở nước ngoài mất thôi. Tuyền béo gợi ý, chi bằng tìm phòng tới chỗ bảo vệ trực ban nghe ngóng một chút. Tôi cảm thấy biện pháp này có thể dùng được, bèn cầm theo cuốn sách nhỏ tìm được một bảo vệ đang tuần tra trên quảng trường để hỏi thăm tin tức của Shirley Dương.

Trình độ tiếng Trung của anh bạn người nước ngoài có hạn, còn cách phát âm tiếng Anh của tôi thì chữ tác ra chữ tộ. Trao đổi một lúc lâu mà không tài nào hiểu nối đối phương muốn nói cái gì. Anh ta quẫn bách đến mức chỉ chực rút súng tự bắn chính mình. Tôi vội xoa dịu anh ta 'OK,OK,I'm OK'. Tuyền béo nói, tố chất tâm lý binh lính Mỹ có vẻ thực sự quá kém đi, chẳng trách trước kia lại bại trong tay quân giải phóng nhân dân của chúng ta. Tôi bảo cậu nói vậy sai rồi, anh chàng kia chỉ là một bảo vệ, tối đa chỉ thuộc vào hàng ngũ dân quân, không phải quân chính quy của quân đội, chúng ta không nên yêu cầu quá cao đối với người ta, có thể hiểu được hai từ "Chào bạn" đã là tốt lắm rồi, cũng giống như đám thiếu niên Khăn quàng đỏ bên nước ta giờ đứa nào cũng biết chào "Hello" vậy.

Trời dần tối, trên quảng trường đã bật đèn pha, tiếp tục lượn lờ bên ngoài viện bảo tàng thực sự không phải là kế sách lâu dài. Tôi bảo với Tuyền béo: "Tóm lại, chờ đợi không phải là biện pháp hay, ai mà biết được Shirley Dương sẽ đi ra từ cửa nào. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải chủ động xuất kích mới đúng sách."

Tuyền béo đáp: "Tớ cũng nghĩ như vậy. Hay là chúng ta vẫn làm theo như quy tắc cũ, lẻn vào bên trong."

Tôi quan sát địa hình xung quanh rồi nói: "Không được, tường viện bảo tàng rất cao, hình dạng lại chẳng theo quy tắc nào, phải làm theo cách khác. Theo đường trên mặt đất không thể thực hiện được, vậy thì chúng ta sẽ đi vào từ dưới đất." Tuyền béo mừng rỡ, nói: "Lão Hồ, không hổ là đồng đội cùng chung chiến hào ở, chúng ta sao mà lại nghĩ giống nhau đến thế. Không gạt cậu, chuyến đi này, tớ mang theo một vật." Nói xong cậu ta mở khóa ba lô, làm lộ ra một đoạn cán xẻng. Tôi vội đóng ba lô lại, hỏi: "Cậu mang theo vật đó sang tận nước Mỹ xa tít mù khơi này để làm gì, chẳng phải đã đồng ý sau này không theo nghiệp đổ đấu nữa hay sao? Đồng chí Vương Khải Tuyền, giờ tôi bắt đầu hoài nghi thực ra anh đi Nhật Bản tiến hành hoạt động thương mại gì, thật thà nghiêm túc, nhanh chóng khai báo."

Tuyền béo đáp: "Một nơi rách nát như Nhật Bản, cho dù có đồ cổ gì giá trị thì đó cũng là lễ vật ngoại giao các cụ thời nhà Đường ban tặng, tớ thích chúng mới là lạ. Xẻng công binh là thứ chuẩn bị cho lễ kết hôn của cậu và Shirley Dương." Cậu ta vỗ vai tôi rồi nói tiếp: "Cậu thử nghĩ xem, ông tổ Shirley Dương là Bàn Sơn Đạo Nhân, lão Hồ cậu lại là Mô Kim Giáo Úy, hai người các cậu lại vì đổ đấu nên mới nảy sinh cảm tình cách mạng sâu đậm. Chờ đến lúc hôn lễ của cậu tiến hành, không có một cái xẻng công binh làm chứng thì còn ra cái thể thống gì? Anh em với nhau, cái gì cũng thay cậu chuẩn bị hết cả rồi."

[HOÀN] Ma Thổi Đèn tập 9 - Thánh Tuyền Tầm Tung - Thiên Hạ Bá XướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ