Chương 14: Mưa Gió Lại Nổi Lên

1.3K 10 0
                                    

Trong chớp mắt, tôi chợt nhớ tới đám người mặc đồ đen đã gặp tại sân bay Thượng Hải, bọn chúng hành động thần bí lại còn mang theo bản thiết kế xẻng Lạc Dương. Nghe Răng Vàng nói, lúc ấy bọn chúng gấp rút giục máy bay cất cánh, bảo rằng có chuyện quan trọng phải làm, không thể chậm trễ. Tôi vội vàng hỏi Shirley Dương: "Nhà bảo tàng xử lý những hiện vật mới được chuyển tới như thế nào?"

Dù không hiểu tại sao tôi lại đưa ra một câu hỏi chẳng có liên quan gì vào lúc này, nhưng cô vẫn từ tốn giải thích: "Từ trước tới nay, chúng luôn được cất giữ trong nhà kho tạm thời, chính là gian phòng trước mặt chúng ta đây. Sau đó sẽ được chuyên gia phụ trách thẩm định phân loại đưa vào hồ sơ, rồi chuyển đến các phòng nghiên cứu tương quan để tiến hành phân tích chú giải. Sau khi quy trình công tác nghiên cứu đã được hoàn thiện, viện bảo tàng sẽ đưa ra quyết định chuyển chúng sang khu vực triển lãm hay cất giữ trong kho an toàn để bảo quản."

Tôi gật đầu, lại hỏi cô: "Nếu như vật phẩm đã được cất vào nhà kho, có phải người ngoài sẽ rất khó tiếp cận hay không?"

"Điều này là đương nhiên, nhà kho nằm sâu dưới mặt đất hơn 100m, được cài đặt hệ thống bảo vệ hiện đại. Hơn nữa, máy báo động trong nhà kho còn nối thẳng với Cục an ninh quốc gia. Có thể nói, viện bảo tàng của chúng tôi là thành lũy kiên cố nhất trên toàn cầu."

Shirley Dương đang nói, đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: "Lão Hồ, có phải anh có phát hiện gì đó hay không?"

Tôi kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua ở sân bay cho hai người nghe. Shirley Dương nhíu mày nói: "Manh mối này rất quan trọng, tôi cảm thấy buộc phải liên hệ với cảnh sát một lần. Lão Hồ, anh có dự định gì không?"

Trời còn chưa sáng, tôi và Tuyền béo đã lẻn ra khỏi tiệm chạy đến đây. Có lẽ giờ ông Tiết đang lùng sục khắp nơi tìm hai thẳng chúng tôi rồi, nếu như không quay về giải thích một câu thì thật sự hơi quá đáng. Vì vậy, chúng tôi quyết định trước tiên quay về tiệm lấy hành lý rồi sẽ trở lại tìm cô sau. Ra khỏi cửa viện bảo tàng, Tuyền béo vẫn còn luyến tiếc mãi bí thuật xuyên tường, bảo rằng lần tới có cơ hội nhất định phải đi núi Côn Ngô tìm bắt loài thỏ ăn sắt mà sống, thử một lần xem có linh nghiệm hay không. Tôi nhìn thấy bên kia đường có một chiếc thùng lớn màu đen đang đỗ, bên vỉa hè lại có mấy kẻ với gương mặt mang nét của người châu Á đang canh chừng nhìn về phía chúng tôi, bèn kéo lại Tuyền béo đang chuẩn bị sang đường lại: "Này, những kẻ kia sao lại nhìn có vẻ quen mắt thế?"

Chúng tôi giả vờ như người đang rỗi việc, tản bộ dọc theo con phố. Mấy kẻ kia lập tức băng qua đường, tiến lại gần chúng tôi. Chiếc xe thùng lớn màu đen ở bên kia đường cũng bắt đầu từ từ lăn bánh, bám riết sau lưng chúng tôi.

Chúng tôi mới tới nước Mỹ được có mấy ngày, số người đã từng tiếp xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những kẻ này có tác phong hành động không giống cảnh sát, trong "Nhất Nguyên Trai" cũng chưa từng nhìn thấy anh em nào giống như vậy. Chỉ còn lại vị Hội trưởng Thương hội Hoa kiều, người tự phong là Thiên Vương Lão Tử, Vương Phổ Nguyên kia nữa mà thôi. Chẳng lẽ Ma Cô Già lại nghĩ ra cái trò quỷ gì để hành hạ hai anh em chúng tôi?

[HOÀN] Ma Thổi Đèn tập 9 - Thánh Tuyền Tầm Tung - Thiên Hạ Bá XướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ