Chương 4: Thiên Hạ Đệ Nhất Điếm

1.2K 9 1
                                    

Cửa hàng mới khai trương dựng cổng chào theo kiểu Linh Tinh môn, tôi nhìn vị trí đắc địa của nó là đã biết ngay cửa hàng này không hề tầm thường. Linh Tinh môn thuộc chính cung môn trong tam môn lục trụ, còn được là Cửu ngũ chí tôn môn. "Cửu" là số dương lớn nhất, "Ngũ" là số dương ở giữa, "Cửu ngũ" nghĩa là chính giữa tối cao. Thời xưa, chỉ có hoàng đế mới có thể đi thẳng vào qua cửa chính, đám văn thần võ tướng thì chỉ có thể đi vào từ cửa bên.

Có thể đặt cửa hàng ở trong này, chủ của nó tất nhiên phải là người quen nhiều biết rộng, quan hệ với chính quyền bản địa không cạn chút nào.

Quả nhiên, còn cách cửa hàng nửa con phố đã thấy đầu người đen kịt ngoài cửa hàng. Người xem không ít chút nào, nhưng lạ là không ai dám chen lên đầu. Tôi chen lên sát cửa hàng để xem thì thấy có bốn chiếc xe con hiệu Hồng kỳ bóng loáng đỗ ở hai bên cửa. Đây là thời đại nào chứ, ngay cả tiệc cưới của một đại cô nương mà thấy một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, thì đến lúc ngủ cô dâu vẫn còn mỉm cười nữa là, huống chi là ô tô. Dân chúng bình thường còn chẳng đến lượt được phân phối xe đẹp, chẳng trách người xem xung quanh không có ai dám sán lại gần coi náo nhiệt.

Cửa hàng này được đặt trong một ngôi nhà cổ 'tam tiến tam'(1), trên cửa đề ba chữ lớn 'Nhất Nguyên Trai' với nét bút cứng cáp mạnh mẽ, còn có một nét khắc mờ mờ điểm xuyết ở giữa, có lẽ là con dấu của người viết. Nhìn cửa chính thì đây chắc hẳn là một cửa hàng đồ cổ, tôi cũng định vào tham quan một chút. Quay đầu lại định gọi Triệu cóc, tôi mới phát hiện ra thằng ôn này đã lặn mất tăm từ bao giờ. Tôi đoán là hắn nhìn thấy có xe ô tô, sợ gặp phải người trong chính quyền nên mới trốn đi. Phần tử đầu cơ buôn đi bán lại như hắn, sợ hãi là chuyện thường tình. Nhưng sau này tôi mới biết, thằng ôn chết dẫm đó thấy được sự huyền bí ẩn dấu bên trong con dấu nên mới bỏ chạy một mình.

(1) Kiểu nhà có ba ngôi viện, mỗi ngôi viện lại có ba gian: nhà chính, nhà ngang và trái nhà

Tôi vừa mới bước vào sảnh đường thì đã có một gã thư ký gầy tong teo như cây sào tiếp cận. Hắn ta nhìn tôi một cái, đôi mắt không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, đưa ra một tờ giấy Tuyên Thành hơi mỏng, nói: "Tiên sinh, mời ghi tên."

Tôi cảm thấy tương đối khó hiểu vì chưa từng nghe thấy cửa hàng nào bắt phải ghi tên lại cả, nhưng nếu đây là quy tắc của người ta, mình đã là khách không mời mà tới thì cũng không tiện thắc mắc làm gì, đành phải cầm bút ghi tên lại. Cây Sào ngắm nghía chữ tôi hồi lâu, sau đó đi ra cửa, nói với đám người bên ngoài: "Hôm nay khách tới đã đủ, ai có hứng thú ngày mai nhớ đến sớm." Nói xong hắn ta đóng cửa gỗ lại, cài then rồi quay gương mặt vô cảm lại nói với tôi: "Hồ tiên sinh, mời vào nội đường."

Cây Sào dẫn tôi quẹo trái rẽ phải, không hề có tiếng bước chân nào. Nhiều lần tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn ta đang là là lướt trên mặt đất. Lúc vào đến nội đường thì bên trong đã có mười mấy người trung niên, có một vài vị, chỉ cần nhìn cách thổ nạp là đã đủ là dân lành nghề thường xuyên lăn lộn ngoài xã hội. Còn chưa bước hẳn vào trong, tôi đã thấy ánh mắt mọi người đồng loạt chiếu vào mình. Tôi vừa đi vào vừa mỉm cười với mọi người. Bọn họ thấy chỉ là một thằng ranh chưa ráo máu đầu nên chẳng thèm bận tậm, lập tức quay đầu hết trở lại.

[HOÀN] Ma Thổi Đèn tập 9 - Thánh Tuyền Tầm Tung - Thiên Hạ Bá XướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ