Đầu Trọc khuỵu chân, đặt tên tù trưởng xuống: "Đến thân mình còn chẳng lo nổi! Nếu hắn không chết, chắc chắn tất cả chúng ta sẽ cùng chết."
Trong tiếng sấm sét dữ dội, cuối cùng bão tố cũng ập tới. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ rừng nhiệt đới đã trắng xóa trong màn mưa. Chúng tôi đứng trên đỉnh tán cây tự nhiên, đương nhiên là bị ướt sũng, đuốc đã tắt ngóm từ lâu. Trong cơn mưa đổ như thác xuống, những con nhện chưa kịp trốn vào tán lá rậm rạp của bầy nhện a xít chân dài đông như kiến cỏ, lập tức bị cuốn trôi đi từng mảng. Thấy cơ hội tới, tôi cõng tên tù trưởng lên lưng, dùng áo buộc chặt hai người lại với nhau rồi bám vào cành cây hì hục trèo xuống dưới đất. Đầu Trọc cũng chẳng phải kẻ ngốc, lão dùng cả bốn chân tay leo trèo thoăn thoắt chẳng kém gì loài vượn, nhẹ nhàng linh hoạt bay qua nhảy lại trong tán cây, tốc độ nhanh hơn tôi rất nhiều. Bởi bị nước mưa xối ướt đẫm, thân cây trở nên vừa trơn vừa lạnh, rất khó mà bám chắc. Bởi còn cõng theo Tù trưởng Mặt Nạ, mấy lần tôi thiếu chút nữa tuột tay, rơi thẳng xuống đất.
Tên khốn Đầu Trọc ỷ vào cơ thể khỏe mạnh, đã xuống được dưới đất trước tôi. Lão vừa xuống đến nơi đã bị Tuyền béo đè nghiến lại rồi đánh cho một trận. Lúc này, tên tù trưởng trên lưng dường như bị kích thích nào đó nên đã tỉnh lại, một tay níu tóc tôi, một tay kéo mạnh như muốn xé toạc quần áo tôi ra. Tôi hét lên với hắn: "Đừng lộn xộn, chúng ta đang ở trên tàng cây. Tôi sẽ không hại anh, bình tĩnh, bình tĩnh lại." Thế nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi ngoái đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy được gương mặt dữ tợn của tên tù trưởng từ bên cạnh. Dường như hắn đang phải chịu một cơn đau dữ dội nào đó, hoảng loạn khua khoắng hai tay liên tục cào cấu loạn xạ vào lưng mình. Dưới đất, có người hét lên nhắc tôi: "Quản lý, nhện, nhện. Trên lưng hắn toàn là nhện."
Nhờ thế tôi mới biết, thì ra tên tù trưởng đã bị nhện a xít chân dài tấn công. Chỉ sợ lũ nhện trên lưng đã âm thầm chui vào trong quần áo từ lúc hắn vẫn còn nằm trong căn nhà trên cây. Lúc này, khi mưa to tạt vào người hắn, lũ nhện trốn trong quần áo lầm tưởng bị kẻ địch tấn công, bởi vậy ồ ạt phóng ra dịch a xít. Tên tù trưởng đau đớn như bị tra tấn bởi chất dịch chết người của lũ nhện, còn tôi thì lại đang phải bám cả hai tay để leo xuống, chẳng còn tay nào mà giúp hắn đuổi lũ nhện a xít đang tàn phá bừa bãi trên lưng hắn. Tôi đành phải cắn răng, tăng tốc độ leo xuống, hy vọng xuống được dưới đất nhanh hơn.
Không ngờ tên tù trưởng đột nhiên giãy quằn quại, phát ra tiếng thét như xé rách tâm can bên tai tôi, hai tay không ngừng khua khoắng cào cấu loạn xạ trên lưng mình. Tôi thấy da thịt trên tay hắn đã bị dịch độc của nhện ăn mòn, cơ bắp nâu đỏ dần lộ hẳn ra ngoài. Trong cơn mưa nhiệt đới dữ dội, máu còn chưa kịp phun ra đã bị xối đi sạch sẽ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai cánh tay hắn cơ bản coi như đã biến thành tàn phế. Tôi lắc đầu rũ mưa trên tóc, muốn nhìn cho rõ mình còn cách mặt đất còn xa lắm không. Tuyền béo và Bốn mắt đã bắt đầu leo lên cây, xem ra là muốn giúp tôi một tay. Tôi tự bảo với mình, sống chết do trời, cứ đánh liều một phen. Sau khi hạ quyết tâm, tôi hét lên lạc cả giọng với tên trưởng: "Cẩn thận!" Buông tay, đạp mạnh hai chân một cái, tôi bảo vệ lấy đầu, thả người nhảy thẳng từ trên tán cây cao xum xuê xuống dưới đất. Sức nặng cả hai dồn hết lên người tôi, bên tai chỉ là tiếng mưa gió rào rào. Trong quá trình rơi xuống, những nhánh cây đẫm nước mưa liên tục quất vào người tôi. Tôi cố gắng bảo vệ lấy đầu và mặt, không cần nhìn cũng biết toàn bộ phần cơ thể còn lại đã bị rách da tướp thịt. Tôi vừa nén những cơn đau buốt, vừa thầm hy vọng cành cây sẽ làm chậm tốc độ rơi, cầu nguyện đến lúc rơi xuống đất bản thân sẽ không biến thành một đống thịt bầy nhầy. Quá trình rơi xuống chỉ khoảng ba, bốn giây. Trước khi tiếp đất, tôi cởi sợi dây đang buộc chặt tên tù trưởng và mình để tách nhau ra, nhằm tránh cho người nọ bị người kia đè tan xương nát thịt.
Sau một tiếng rầm, tầm mắt tôi lập tức biến thành tối đen. Trong một khoảng thời gian dài sau đó, tôi chẳng nhìn thấy một cái gì, còn hai tai thì ù đặc. Tiếp đó, trong tầm mắt chỉ là muôn vàn đom đóm bay lượn vòng, bản thân thì giống như đang bay bổng trong mây. Tiếng ai đó gọi mãi tên tôi, văng vẳng ở bên tai. Chẳng biết đã trải qua bao lâu, tôi dần khôi phục lại ý thức, đầu tiên là cảm thấy toàn thân bủn rủn, ngay sau đó là những cơn đau buốt óc kéo đến từ lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng, tôi mới nhận ra mình đang nằm gục trên lưng Tuyền béo, liên tục xóc nảy dữ dội. Bầu trời kín mít mây đen, mưa giông đã tạnh, nhưng vòi rồng có lẽ còn mạnh hơn cả lúc đầu. Tôi vừa há miệng ra thở đã bị gió thốc thẳng vào miệng.
Tuyền béo quay đầu lại, vươn tay ra sau vỗ tôi một cái: "Con mẹ nó, cậu làm mọi người sợ chết khiếp, cao như vậy mà nói xong là nhảy phắt ngay xuống được."
Tôi muốn nói chuyện, nhưng lồng ngực bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó, ho vài lần rồi nhổ ra một búng máu bầm, lúc này mới điều hòa lại được nhịp thở. Tôi nhìn thấy Đầu Trọc, cậu ấm họ Vương và Bốn mắt đang cùng chạy như điên trong gió bên cạnh Tuyền béo. Cỏ cây dưới chân chúng tôi đã bị cơn mưa giông lúc trước ép nằm rạp xuống đất, trông giống như đã lăn quay ra chết vậy.
Tôi ghé vào tai Tuyền béo hỏi như quát: "Tù trưởng sao rồi?"
Tuyền béo vừa thở hổn hển vừa trả lời: "Không cứu được. Lưng hắn bị axit ăn mòn thủng thành một cái lỗ to đùng, ngay cả xương cốt cũng mủn nát cả ra. Trong lúc rơi xuống, ruột gan phèo phổi đều rơi tuột cả ra ngoài, mắc đầy ở trên cây. Lão Hồ, cậu đã làm hết sức mình rồi."
Tôi nghe thấy nói tên tù trưởng rơi vào thảm cảnh như vậy, trong lòng khó chịu không yên. Bốn mắt chạy vọt lên từ phía sau, bảo với tôi: "Đừng... đừng nghĩ ngợi nhiều... Chúng ta vẫn... vẫn chưa hết nguy hiểm." Nói xong, anh ta chỉ xuống mặt đất ở phía sau chúng tôi.
Tôi cúi đầu xuống nhìn. Trong gió lốc, một dòng nước lũ đen ngòm giống như thần chết đang bám theo sát phía sau chúng tôi. Tuyền béo nói: "Con mẹ nó, tôi đã đoán ra cả rồi, cái lũ này là con cháu của con nhện khổng lồ lúc trước. Chúng đang muốn lợi dụng cơ hội để báo thù, bắt chúng ta về cho con nhện tinh kia ăn thịt đây mà." Tôi nhảy xuống khỏi lưng cậu ta. Vừa chạy vài bước, tôi đã cảm thấy đầu hơi cháng váng, chưa kịp nói năng câu gì thì đã bị Đầu Trọc và Bốn mắt xốc nách guồng chân chạy trối chết ở phía sau cùng.
Lũ nhện đen ở ngay sát sau lưng chúng tôi. Những cái chân dài và nhỏ của chúng dường như được sinh ra để truy bắt con mồi, chúng lao đi với một tốc độ mà mắt người không thể nào theo kịp. Vương Thanh Chính rớt xuống vị trí cuối cùng của đội ngũ, mấy lần thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống, nhưng lần nào cũng được Tuyền béo đỡ lại. Trong tình thế nguy hiểm này, chỉ cần bị một con nhện đuổi kịp là coi như đã đánh mất cơ hội sống sót.
Tôi nghĩ thời gian mình hôn mê không lâu lắm, chắc chỉ khoảng 10 phút. Thể lực con người có hạn, nếu vẫn còn phải tiếp tục chạy như thế này, chỉ sợ tất cả mọi đều phải chết mất xác trong dòng lũ nhện a xít chân dài. Tôi nhìn bốn xung quanh một lượt, muốn tìm ra một chỗ nào đó thuận lợi cho việc tránh né bầy nhện. Sau đó, tôi phát hiện ra đó là một ước muốn xa vời. Những con lớn nhất trong số bầy nhện này cũng chỉ to xấp xỉ bằng móng tay. Trong tự nhiên, chúng có thể coi như Ông Vua không ngai, có thể chui vào bất cứ chỗ nào. Trừ phi tìm ra được một chỗ kín mít không một khe hở, chúng tôi mới có thể hoàn toàn ngăn chặn lũ nhện a xít chân dài chết người này ở bên ngoài.
Chúng tôi bị lũ nhện đuổi, cắm đầu mà chạy, cuối cùng chạy ra khỏi rừng cây tới bên bờ sông. Vừa nhìn thấy nước sông chảy xiết, tôi đã buột miệng hét lên: "Nhanh lên, tất cả mọi người nắm tay nhau, nhảy xuống nước!"
Cậu ấm họ Vương giật tay tôi, gào lên: "Đm, dưới sông có giải khổng lồ. Nhảy xuống đó chẳng phải tự biến mình thành thức ăn của nó hay sao."
"Làm gì còn cách nào khác, không xuống nước thì chỉ có một con đường chết. Cậu mà còn dông dài thì sẽ bị lũ nhện phun a xít hòa tan!" Tôi cầm lấy tay Bốn mắt và Tuyền béo, bảo với mọi người: "Nín thở, mọi người lặn hết xuống dưới đáy sông, cố gắng nhịn thở càng lâu càng tốt."
Để tránh bị nước sông chảy xiết cuốn trôi, năm người chúng tôi chạy lại gần nhau, tay nắm tay rồi nhảy xuống dòng sông Amazon lạnh như đá. Bởi vì nhảy xuống quá đột ngột, tôi bị sặc nước lẫn bùn, không kịp lặn xuống. Chỉ thấy bầy nhện vừa chạm vào mặt nước đã lan tản ra ra khắp mặt sông. Hàng chân dài và nhỏ liên tục guồng như máy đẩy chúng lao về phía trước, trong khi mặt nước gần như chẳng gợn lên một chút sóng nào. Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi lặn xuống đáy sông. Tôi vừa lặn xuống, mặt nước trên đỉnh đầu lập tức bị lũ nhện đen chân dài giăng kín.
Chúng tôi bị ép phải nhảy xuống sông, làm gì có cơ hội mà bôi thuốc phòng giải. Tuy nhiên, lúc trước, khi chúng tôi bị con giải khổng lồ tấn công, cũng đâu có thấy thuốc phòng giải có một chút tác dụng nào. Có lẽ một là bá chủ đáy biển, một là vua vùng sông nước, chẳng kẻ nào phục kẻ nào, cho nên con giải khổng lồ kia mới chẳng kiêng nể gì thuốc phòng giải. Mấy người chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, vật lộn để giữ cơ thể ở nguyên một chỗ, chỉ sợ không may bị nước sông chảy xiết cuốn đi. Chẳng biết đã nín thở được bao lâu, lồng ngực bắt đầu căng phồng lên, tôi không nhịn được nữa, hộc ra bong bóng. Tôi biết mình đã không còn nhịn thở được thêm nữa, vậy là dứt khoát buông tay ra, trồi lên mặt nước với ý nghĩ cho dù thành quỷ cũng phải hít một hơi không khí tươi mát vào phổi.
Tôi vừa nhô đầu lên, lũ nhện giống như ruồi ngửi thấy mật, lao vụt về phía tôi. Tôi nghĩ bụng, vậy cũng tốt, cứ để Hồ Bát Nhất tôi làm bia đỡ đạn, tranh thủ cơ hội chạy trốn cho các anh em khác. Lũ nhện chân dài tạo thành một cơn lũ chảy ngược dòng nước. Tôi chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, chẳng biết bị một cái gì đó đột nhiên nâng lên khỏi mặt nước. Một cơn sóng lớn ào tới, hất văng một nửa lũ nhện ra xa. Tôi nghĩ bụng, chẳng lẽ Hà bá hiển linh đã vừa mắt với đứa con rể tuấn tú này, muốn kéo tôi xuống thủy cung để kết hôn với khuê nữ của mình? Tôi cúi đầu nhìn xuống dòng nước, thấy một bóng đen khổng lồ đang ở ngay dưới chân, nâng toàn bộ cơ thể tôi lên khỏi mặt nước. Khi bóng đen đó quẫy mạnh một cái, một cái miệng rộng hoác với hàm răng như làm bằng kim loại tỏa mùi tanh tưởi trồi lên khỏi mặt nước. Tôi hét lên hỏng rồi, hóa ra bản thân đã đụng phải con giải mắt xanh lúc trước. Mấy người còn lại cũng bị sóng lớn dập cho choáng váng, đua nhau trồi lên mặt nước. Nhìn thấy con giải khổng lồ dài đến mười mấy mét, Tuyền béo chỉ chực khóc: "Lão Hồ, lúc trước đã bảo với cậu là đừng có xen vào việc của người khác rồi mà. Cậu nhìn đi, thảm kịch nhân gian lấy oán trả ơn sắp tái diễn rồi kìa."
Tôi không tài nào ngờ tới, vào thời điểm sống còn này, con giải da vàng mắt xanh lại chạy đến đây tranh giành con mồi với lũ nhện a xít. Bởi vì trước có sói sau có hổ, mấy người chúng tôi lập tức bị dồn ép vào cảnh ngộ tiến cũng chẳng được mà lùi cũng chẳng xong. Tôi gào lên bảo Bốn mắt: "Chuẩn bị sẵn lựu đạn đi, chúng ta thà rằng cá chết lưới rách, tôi không muốn làm đồ nhắm rượu cho con giải khổng lồ kia."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Ma Thổi Đèn tập 9 - Thánh Tuyền Tầm Tung - Thiên Hạ Bá Xướng
AdventureTừ xưa đến nay có quan là phải có trộm. Trộm chia làm Hồng đạo, Hắc đạo, Bạch đạo. Hồng đạo là những trẻ trộm châu báu vàng bạc, từ quan lại đến dân đen đều là đối tượng của họ. Hắc đạo là những kẻ chuyên nhắm vào tiền của phi nghĩa. Bạch đạo chính...