Đầu óc Tiêu Tiêu hỗn loạn, dù sao cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến khi Tiêu Tiêu tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, trong lòng bực bội, chẳng lẽ tối hôm qua Chung Thụy chuốc rượu cô sao?
Nhưng đến lúc cô mở mắt ra, Tiêu Tiêu lập tức há hốc mồm.
Cơ thể mình trần trụi dựa vào ngực Chung Thụy thì không nói, nhưng vì sao tứ chi của Chung Thụy lại bị cột, toàn thân cũng không có mảnh vải nào?
Hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú kia, muốn đen bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ánh mắt u ám, bày ra dáng vẻ phải tính sổ mới hả giận.
Tiêu Tiêu xấu hổ cười cười, lấy lòng nói: "Cái kia, em uống rượu say liền ngủ thiếp đi, không phải cố ý đâu..."
Đến lúc cô nhìn thấy dấu răng hình cung hồng hồng trên ngực Chung Thụy, rõ ràng mới bị cắn tối hôm qua, cô chớp mắt định giả bộ vô tội: "Dựa vào những thứ này, em đã hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác trước kia của anh là thật".
Chung Thụy nhếch môi, ngửa cằm lên: "Mau cởi những thứ này ra cho anh!".
Chết tiệt không biết Tiêu Tiêu kiếm mấy sợi dây mềm này ở đâu, lăn qua lăn lại tới nửa đêm cũng không tháo ra được. Cắn không đứt, xé không rách, đúng là muốn lấy mạng người ta!
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, lúc sắp cởi ra, thì cô lại lật đật rút tay về.
Cho xin đi, một khi tháo ra, ai biết được cô có bị Chung Thụy trả thù gấp đôi hay không?
Chỉ là ngẫm lại, tuy Tiêu Tiêu đã không còn nhớ rõ dáng vẻ sau khi say rượu tối hôm qua, nhưng cô dám chắc là không được đẹp cho lắm.
"Này, chúng ta phải có hiến pháp tam chương. Bây giờ em sẽ cởi dây cho anh, nhưng anh phải hứa là không được làm bậy".
Sắc mặt của Chung Thụy lại càng đen: "Em châm lửa cả đêm, bây giờ còn muốn xóa nợ sao?".
Thương thay cho anh nghẹn cả một đêm, trong lòng có bao nhiêu đau khổ!
Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ yên ổn của Tiêu Tiêu, Chung Thụy còn tính giảm bớt hình phạt.
Hiện tại nghe thấy lời nói của nữ nhân không tim không phổi này, anh bắt đầu nóng lên!
Tiêu Tiêu thoáng nhìn thấy khuôn mặt đen xì của anh có chút biến hóa, càng sợ hãi, tay run lên, cả nửa ngày mà chưa cởi được dây trói.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tốt, chính là vừa cởi trói, sau đó lập tức chuồn vào phòng tắm.
Trộm nhìn khoảng cách từ giường đến phòng tắm, cô chỉ cần cởi trói bên tay phải cho anh rồi chuồn lẹ, chắc là có đủ thời gian để chạy kịp đến đó.
Nghĩ thì tốt lắm, Tiêu Tiêu mặc đại một bộ quần áo cho mình, rồi nhảy xuống giường, thật cẩn thận mà đi tới gần Chung Thụy: "Bây giờ em sẽ cởi trói cho anh, anh đừng có nhúc nhích đó".
Tối hôm qua cô buộc thì dễ lắm, bây giờ gỡ ra mới phiền phức. Bởi vì trong lòng khẩn trương, lại muốn chạy, hai tay làm sao cũng không linh hoạt, đến lúc trán đổ đầy mồ hôi, mới tháo ra được.
Tiêu Tiêu mím môi cười, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng không nghĩ tới, vui quá hóa buồn.
Tối hôm qua sợi dây bị Chung Thụy hết kéo lại xé, tuy rằng không đứt, nhưng cũng được nới lỏng đôi chút.
Chung Thụy dùng một tay cởi trói rất nhanh cho một tay còn lại, hai tay túm lấy Tiêu Tiêu giống như bắt một em gà con.
Tiêu Tiêu vỗ cánh muốn bay, Chung Thụy ở phía sau nắm chặt lấy thắt lưng của Tiêu Tiêu, cười âm hiểm: "Sao, còn muốn trốn?".
Cô quay đầu, lập tức nước mắt lưng tròng, mở miệng tội nghiệp: "Em sai rồi, em thực sự sai rồi".
Chung Thụy chậm rãi mà cởi trói ở hai chân, hận không thể nắm lấy sợi dây ném ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại anh liền đem nó đặt cạnh gối, nhìn người không khí phách lập tức nhận sai mà cầu xin tha thứ, cười tủm tỉm hỏi: "Hừ, biết sai rồi sao? Vậy em nói xem, sai ở chỗ nào?".
Tiêu Tiêu cắn môi, xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi đầu nói: "Em không nên bướng bỉnh, cột anh vào giường".
Sau đó... Ngủ.
Chung Thụy cắn cắn vành tai của cô, lại hỏi: "Còn nữa không?".
Tiêu Tiêu rùng mình một cái, không biết là phía sau tai bị tê dại, hay là do Chung Thụy khởi binh hỏi tội với giọng điệu không vừa lòng: "Còn có, còn có chính là, không nên uống rượu".
"Còn gì nữa không?" Chung Thụy mút nhẹ vào cổ và sau lưng cô, nhẹ nhàng hỏi.
"..." Tiêu Tiêu rơi lệ đầy mặt, thật sự không nghĩ ra mình còn có tội gì nữa, vì thế cô dùng cách đơn giản nhất: "Em sai rồi, thật sự em đã sai rồi".
Chung Thụy ôm cô, xoay người đặt Tiêu Tiêu ở dưới thân mình, đầu ngón tay khều khều chiếc áo ngủ cô mặc qua loa: "Thật sự sai rồi sao? Vậy em nói, anh nên phạt em như thế nào đây?".
Tiêu Tiêu ở dưới thân anh nơm nớp lo sợ, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn về phía Chung Thụy: "Hôm nay còn phải quay phim, nếu chúng ta không đi sẽ muộn đó".
Chung Thụy ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lại vùi đầu vào ngực cô tiếp tục phấn đấu, trả lời qua loa: "Không sợ, chí ít cũng còn nửa tiếng".
Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, nửa tiếng này cô còn muốn rửa mặt và ăn sáng, anh làm sao có thể rút lại trong vòng 15 phút được? Quá khó khăn.
Cô kỳ quái mà nhìn Chung Thụy một cái, người này nghẹn cả đêm, mười lăm phút có thể xong việc sao?
Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên trên tủ đầu giường, trong lòng Tiêu Tiêu hô hoán cứu tinh đến đây, vội vàng đẩy Chung Thụy ra, đứng lên: "Là điện thoại của trợ lý trường quay, chắc là có việc gấp".
Chung Thụy nhíu mày, cánh tay ôm lấy cô không buông .
Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, nhận cuộc gọi, giành nói trước: "Chúng tôi sẽ tới ngay, đạo diễn muốn chụp hình trước phải không?".
Trong lòng cô thầm cầu nguyện, hy vọng đạo diễn nhất thời khí huyết dâng trào, gọi mọi người đến phim trường sớm hơn một chút, đúng lúc mình có thể thoát khỏi ma chưởng của Chung Thụy...
Đáng tiếc không như mong muốn, thanh âm của trợ lý lập tức đánh úp Tiêu Tiêu: "Sáng nay phải chụp ngoại cảnh trên đỉnh núi, bởi vì bên kia mưa rơi rất to, lại có sấm sét, đạo diễn nghĩ gần đây mọi người quay phim rất vất vả, quyết định cho nghỉ ngơi một ngày, tôi gọi là để báo cho cô cùng Chung Thụy không cần đi quay ngoại cảnh. Lạ thật, di động của Chung Thụy sao không có ai bắt máy...".
Tiêu Tiêu muốn khóc, đạo diễn thật sự rất không có lý lẽ, sao có thể nhè vào lúc này mà kêu mọi người nghỉ ngơi?
Cô muốn giãy chết, vội vàng hỏi trợ lý: "Đạo diễn không nên đi quay ngoại cảnh ở chỗ xa như vậy, không có chỗ thích hợp hơn sao?".
Trợ lý đúng là rất bất đắc dĩ, phó đạo diễn tìm một chỗ tương tự, thời tiết cũng tốt, lại tranh thủ vài cảnh có thể "Sao chè"* trước thời hạn, người trong ban đã sớm bị đạo diễn tra tấn đến chết đi sống lại, cũng muốn mau chóng kết thúc công việc.
*Ý chỉ: làm cho xong công việc, ở đây là quay phim xong trước thời hạn.
Nhưng mà đạo diễn có thói quen rất ngang tàng, nhất định thích cảnh nơi đó, nói là phải trung thành với kịch bản, không thể tùy tiện thay đổi, bọn họ cũng không có cách với đạo diễn, chỉ có thể thông báo cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày.
Tin tức này đối với Tiêu Tiêu mà nói, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang...
Điện thoại trên tay bị người ở phía sau cúp máy, Chung Thụy mỉm cười: "Xem ra không cần khoảng thời gian nửa tiếng, chúng ta còn nguyên một ngày để từ từ hưởng thụ".