Khuôn mặt Tiêu Tiêu bởi vì xấu hổ và thẹn thùng mà ửng đỏ, cô nhớ tới buổi chiều lúc mình mất hết thể diện mà đụng vào môi của Chung Thụy, răng đụng răng, chỉ nghe âm thanh thôi cũng cảm thấy đau rồi. Còn thiếu chút nữa là cắn đứt môi của Chung Thụy luôn rồi, thật sự vô cùng hỏng bét.
Chung Thụy cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô: "Trước kia em chưa từng có kinh nghiệm hôn môi với người khác sao?"
Tiêu Tiêu giống như con mèo bị người ta đạp trúng đuôi, lập tức nổi giận đùng đùng, anh ta hỏi như vậy, là xem thường mình đúng không?
Người bé nhỏ trong lòng Tiêu Tiêu lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, rõ ràng chính mình đã gây ấn tượng cho Ảnh đế bằng kĩ thuật hôn siêu tệ + không có kinh nghiệm.
Kỳ thật, Tiêu Tiêu cũng không biết trước kia có hay không, không tính hồi bé, nhưng đêm đó đạo diễn Ôn có hôn cô không...
Chỉ là ngẫm lại, cả người cô nổi đầy da gà, ghê tởm tới mức muốn nôn.
Đừng nha, nụ hôn đầu tiên của mình không phải bị chôn vùi ở cái nơi đáng khinh trong miệng ông chú đó chứ?
Thấy Tiêu Tiêu trầm mặc, Chung Thụy hơi nhíu mày: "Sao, không muốn nói, hay là nhiều đến nỗi không đếm được?"
"Không có việc đó," Tiêu Tiêu nhỏ giọng rầy rà, cứng đờ mà nói sang chuyện khác: "Nếu số lần luyện tập nhiều hơn, thì kĩ thuật hôn sẽ tốt lên, và cũng không đến mức bối rối mà đụng vào môi của tiền bối đâu."
Nhìn thấy Chung Thụy còn muốn dây dưa vấn đề này, cô vội vã bắt đầu cử động, lại gần một chút: "Không phải nói muốn dạy tôi sao, trước tiên phải làm gì đây?"
Tiêu Tiêu suy nghĩ, cả người Thanh Nhã toàn là máu, chỉ còn lại một hơi thở, sức lực cũng không còn nhiều nữa, lúc hôn môi chỉ cần đụng nhẹ Chung Thụy một cái là được rồi.
Nhưng quan trọng là ý của đạo diễn Tề, khi hôn phải mở mắt ra, cái này là điểm mà cô để ý nhất.
Mở mắt nhìn chằm chằm vào Chung Thụy gần trong gang tấc, Tiêu Tiêu muốn không hoảng loạn cũng rất khó.
Từ lúc bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy thần tượng từ trên màn hình TV, bỗng nhiên người thật xuất hiện ở trước mắt, còn có thể cùng nhau quay cảnh hôn, quả thực là chuyện mà trước kia Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng
Chung Thụy dựa vào sofa, lười biếng cười cười: "Em bắt đầu trước đi, tôi sẽ chỉ bảo em sau."
Lời nói cự tuyệt của Tiêu Tiêu đã tới bên miệng rồi, nhưng chỉ có thể nuốt trở vào.
Ai bảo lúc trước cô không chút do dự mà đồng ý với Chung Thụy, chung quy bây giờ cũng không thể lâm trận mà bỏ chạy được.
Hơn nửa, chỉ hôn môi mà thôi, miệng đụng miệng là xong việc, ai sợ ai chứ.
Nhìn sao đi nữa, cô cũng cảm thấy đúng là mình chiếm lợi rồi, có Ảnh đế hỗ trợ luyện tập cảnh hôn, đây đúng là phúc khí mình tu mấy đời , các nữ ngôi sao khác có muốn cũng không có cơ hội như vậy đâu!
Xây dựng tâm lí xong, Tiêu Tiêu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Tiền bối Chung... Vậy tôi bắt đầu đó, anh đừng động đậy nha."
Chung Thụy ngoan ngoãn bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Tiêu bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cô đưa tay che lại hai mắt anh, bị lông mi của Chung Thụy quét ngưa ngứa trong lòng bàn tay: "Tiền bối anh nhìn xem, tôi lại khẩn trương rồi."
Chung Thụy kéo tay cô xuống, nhíu mày nói: "Lúc quay phim, chẳng lẽ em cũng lấy tay che mắt của tôi lại sao?"
Tiêu Tiêu sờ cằm, suy tính khả năng có thể thực hiện, nhưng mà lập tức bị cảnh đạo diễn Tề gào thét đánh bại, cô cúi đầu xuống: "Không thể che lại, đạo diễn Tề sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
Chung Thụy với một vẻ mặt "Vậy thì tiếp tục", làm Tiêu Tiêu nghĩ ngang, tiếp tục thì tiếp tục.
Trước tiên Tiêu Tiêu thử dán môi mình vào bờ môi của Chung Thụy , mềm mại, mang theo một chút lạnh, rồi sau đó yên lặng bất động mà ngậm môi dưới của anh. Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chung Thụy than nhẹ một tiếng, đưa tay giữ chặt gáy của Tiêu Tiêu, đầu lưỡi lướt qua môi dưới của cô, nhưng lại bị môi răng của cô ngăn lại.
"... Mở miệng!"
Miệng Tiêu Tiêu mím thành một đường, hàm răng khép chặt, nghe thấy tiếng của Chung Thụy thì hoảng hốt một trận, cô không chút nghĩ ngợi liền ngoan ngoãn nới lỏng môi và răng.
Lòng bàn tay Chung Thụy nhẹ vỗ về sau lưng cô nhằm an ủi cùng cổ vũ, đầu lưỡi anh chậm rãi thâm nhập vào, trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của Tiêu Tiêu, xoay tròn rồi ngậm lại, dần dần đi sâu vào.
Theo động tác của anh, mặt của Tiêu Tiêu dần đỏ lên, cảm thấy rất khó thở.
Âm thanh rất nhỏ khiến cô mặt đỏ tía tai, chỉ là môi lưỡi giao nhau trong nháy mắt kia, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân, Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy cả người như nhũn ra.
Nụ hôn không quá một phút đồng hồ, nhưng Tiêu Tiêu lại cảm thấy một giây trôi qua như cả năm trời vậy.
Mãi đến khi Chung Thụy chậm rãi thối lui, lúc này cô mới mở miệng thở phì phò, ngượng ngùng xoay mặt qua một bên, đưa tay che lại môi của mình.
Hóa ra đây là nụ hôn có thể làm cho kẻ khác nộp vũ khí, cô nheo mắt lại, một mảnh mờ mịt nơi đáy mắt.
So với nụ hôn tệ hại của mình, nụ hôn của Chung Thụy càng làm cho kẻ khác trầm mê...
"... Học xong chưa?" Chung Thụy vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Tiêu, kề sát vào vành tai của cô thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu hoảng hốt một trận, vừa rồi chỉ lo cảm giác đầu lưỡi của Chung Thụy, lúc bắt đầu thì liều mạng đẩy anh ra ngoài (^^), nhưng sau đó lại bị câu dẫn cùng nhau khiêu vũ, căn bản không chú ý đến học tập. Bây giờ đầu óc trống rỗng, cô rất buồn bực.
Thấy Tiêu Tiêu không hé răng, Chung Thụy nở nụ cười: "Không học được, vậy chúng ta làm lại một lần nữa."
"Không được..." Tiêu Tiêu bỗng nhiên có chút sợ hãi cảm giác mình sẽ trầm mê trong nụ hôn của Chung Thụy, giống như mắt thấy phía trước có một vũng lầy, nhưng lại không chút do dự bước vào đó, sau đó thì vạn kiếp bất phục.
Nếu không có một đêm với đạo diễn Ôn kia, thì việc cùng thần tượng trong lòng ở cùng một chỗ, là chuyện mà ngay cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng bởi vì đêm đó, chẳng những mất đi tình bạn với Angel, cũng chẳng còn dũng khí và lòng tin theo đuổi Chung Thụy.
Một đêm kia, đã phá hủy tất cả, bất luận là lòng tự trọng của Tiêu Tiêu, và còn có tư cách để theo đuổi hạnh phúc.
Nghĩ một chút, nếu Chung Thụy biết mình vì leo cao mà kề cận với đạo diễn Ôn, mặc kệ là có xuất phát từ sự tự nguyện hay không, thì anh sẽ nghĩ mình là người như thế nào?
Thế này đã tốt lắm rồi...Tiêu Tiêu nói thầm trong lòng, cô cúi đầu vẻ mặt uể oải.
Nhưng mà cô còn chưa có mở miệng, thì đã bị môi của Chung Thuy chặn lại rồi.
Một mặt ôn nhu triền miên trước, rồi sau đó đột nhiên trở nên cực nóng một cách kịch liệt.
Tiêu Tiêu đưa tay chắn ở trước ngực Chung Thụy, muốn đẩy anh ra, rồi lại cảm thấy không muốn nữa, ngược lại trở nên lửng lơ như con cá vàng, cô dựa vào càng ngày càng gần, hai người dán chặt vào nhau.