Chạp 1: Chị là chị của em

1K 78 4
                                    

     Người ta thường nói ai rồi cũng lớn, rồi sẽ trưởng thành. Đến lúc đó thì mọi chuyện cũng sẽ thay đổi. Rồi mai đây, cuộc sống sẽ khác đi, kể cả Tử Du và Nhã Nghiên cũng vậy ai rồi cũng sẽ có người bên cạnh, chăm lo, quan tâm và rồi họ sẽ không còn như lúc ban đầu.

     Nhã Nghiên năm nay đã bước sang tuổi 24. Ở cái độ tuổi đẹp biết bao, nếu như 2 năm trước tai nạn không xảy ra. Tai nạn đã cướp đi đôi chân của cô, mà vĩnh viễn cô khó có thể nào đi lại được nữa nhưng cô vẫn sẽ cứ hy vọng vào 1 ngày cô có thể đứng dậy được, cộng thêm bệnh tim từ nhỏ nên sức khỏe đã yếu nay lại càng yếu hơn.

     Hai năm trôi qua, đối với cô đó là 1 khoảng thời gian dài vô tận. Nhưng cô vẫn còn may mắn vì luôn có Tử Du bên cạnh, em ấy như là 1 nguồn sức mạnh khiến cô cảm thấy cuộc sống vẫn còn ý nghĩa lắm.

     Tử Du vẫn như xưa luôn bên cạnh chị của mình, miệng thì vẫn luôn gọi là "Nghiên tỷ" mặc dù Nhã Nghiên đã bao lần không cho kêu như vậy nữa, nhưng Tử Du vẫn nhất quyết kêu cho bằng được. Trước thái độ của cô em mình, Nhã Nghiên chỉ biết cười, cho dù chuyện gì có thể thay đổi nhưng việc nhường nhịn Tử Du thì Nhã Nghiên luôn luôn không thay đổi.

     Với đôi chân không thể đi lại, giờ đây Nhã Nghiên đi học cũng phải có người đưa kẻ đón. Cô không còn được tự do chạy nhảy cùng Tử Du như ngày xưa. Cả 2 chị em điều học cùng trường với nhau, 1 ngôi trường tư thục chỉ có những gia đình danh giá mới có thể vào học.

     Bỏ ngoài tai những lời khuyên ngăn của gia đình, Nhã Nghiên quyết định học mỹ thuật, đây cũng là đam mê của Nhã Nghiên. Trái với Nhã Nghiên, Tử Du mặc dù cứng đầu nhưng trong việc này cô lại có phần nghe lời gia đình hơn cô học kinh tế, mặc dù đó không phải là ngành mà cô yêu thích.

     Nhã Nghiên nhớ lắm cái khoảng thời gian hai năm trước, cô và Tử Du lúc nào cũng đi học cũng nhau trên chuyến xe buýt. Tử Du rất ghét đi học mà có người đưa đoán với cả việc thích đi xe buýt để ngắm nhìn đường phố hơn. Bây giờ đây, kể cả việc đi lại cô còn thấy bất tiện thì làm sao có thể đi cùng Tử Du trên 1 chuyến xe buýt. Nhã Nghiên đã sang học năm cuối, mỗi ngày đi học phải có kẻ đưa người đón, Tử Du mặc dù thương chị nhưng vẫn không từ bỏ được thói quen mỗi ngày. Nhã Nghiên đành phải chấp nhận đi học riêng với em.

     Tuy nhiên, mỗi bữa đến giờ giải lao, những lúc nghỉ trưa Tử Du sẽ chạy đi tìm chị của mình. Tử Du sẽ luôn kể những chuyện đã xảy ra ở lớp cho Nhã Nghiên nghe, Nhã Nghiên chỉ biết cười với cô em gái của mình. Nếu như ngày xưa Tử Du lạnh lùng và Nhã Nghiên hoạt bát, năng động ra sao thì bây giờ nó đã ngược lại hoàn toàn. Nhã Nghiên trầm lặng, ít cười, ít nói. Tử Du vui vẻ, hồn nhiên.

     Tử Du thay đổi cũng là vì Nhã Nghiên, cô không muốn thấy chị mình ưu sầu phiền muộn vì điều gì nữa, nếu như cô cũng im lặng thì chẳng khác nào giữa 2 người lại càng có khoảng cách. Nhã Nghiên luôn muốn Tử Du bên cạnh mình, nếu như ngày đó Tử Du cũng kiên quyết như cô thì chẳng phải bây giờ cả 2 đã học cùng ngành với nhau rồi sao. 

     Cũng vì Tử Du mà cô yêu thích mỹ thuật, cũng vì Tử Du mà cô quyết định theo học nó. Nhưng rồi cuối cùng Tử Du lại nghe theo lời gia đình, nhưng ít ra bây giờ cô vẫn còn học chung trường với em.

Mãi Bên Nhau (NaTzu_TzuNa)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ