---Giới thiệu---
+ Jeon JungKook (cậu) : 15 tuổi, cậu có một người anh trai, vì gia cảnh cực khổ nên cậu không được đi học như những người khác và phải đi làm kiếm tiền.
+ Kim TaeHyung (anh) : 19 tuổi, em trai Min YoonGi, đại thiếu gia nhà họ Kim, ba mẹ anh đang công tác ở Trung nên ngôi nhà chỉ còn anh và anh trai.
+ Min YoonGi (y) : 20 tuổi, nhị thiếu gia nhà họ Kim, vì y rất thích làm việc nhà nên việc nấu thức ăn cho TaeHyung lúc mẹ không có ở nhà cũng là y đảm nhiệm.
+ Jung HoSeok (hắn) : 21 tuổi, là một chàng trai lạnh lùng khó hiểu, một khi đã muốn thứ gì thì sẽ bất chấp tất cả để đạt được.
(Về phần thân phận của SuGa thì ta sẽ nói sau)
(Ai đọc được thì đọc, cảm phiền không comment xàm xàm ta chửi ráng chịu)
---
Jeon JungKook - cậu bé đã được Kim TaeHyung mang về nhà nuôi trong một đêm trời mưa tầm tã, đó là ngày định mệnh.
"Tiện nhân! Dâm phụ!" Bốn từ này được thoát ra từ miệng anh hai cậu, người thân duy nhất của cậu và cũng là người mà cậu yêu thương nhất. Vì gia cảnh cực khổ, nhưng anh hai không cho cậu đi làm vì cậu chỉ mới 15 tuổi, thế nên cậu đành đợi anh hai đi làm trước rồi mới tới khách sạn, nơi mà cậu làm. Công việc đơn giản, chỉ là người phục vụ mang món ăn cho từng phòng, lương tháng cũng đủ cho hai anh em cậu sống qua ngày.
Thế nhưng một ngày kia anh hai đi mua thức ăn, lại đi ngang qua khách sạn, ngay giờ đó là cậu tan việc chuẩn bị về nhà, vừa lúc cậu bước ra thì chạm mặt anh hai, gương mặt cậu tái nhợt đi, đôi chân run rẩy đứng không vững.
"Về nhà! Mày về nhà ngay!" Anh hai cố đè nén cơn giận, kéo mạnh tay cậu đi về hướng phòng trọ, giây phút đó tưởng chừng cánh tay yếu ớt ấy của cậu muốn rơi ra, gượng mình chịu đau đến khi đã vào trong căn phòng.
"Mày!" Một cái tát như trời giáng khiến cậu lảo đảo ngã xuống nền gạch, tay ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo không tì vết bây giờ đã hằn năm ngón tay.
"Thật không ngờ mày lại dâm đãng đến mức chưa đủ tuổi nhưng vẫn tới nơi đó để thõa mãn! Jeon JungKook, mày không phải em trai tao! Mau dọn đồ rời khỏi đây ngay!"
"Anh.. anh hai, em không có! Em không có! Đừng đuổi em mà... anh nghe em nói đi..." JungKook đau đớn khi những lời kia lại xuất ra từ anh hai, nước mắt kìm nén cũng bất chấp tất cả mà rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt thanh tú, mặc dù là nam nhân, nhưng hai từ 'xinh đẹp' mới xứng để gán vào người cậu.
"Không có gì để nói hết, mày đi ngay!" Anh hai lấy tất cả quần áo của cậu hung hăng bỏ vào balo nhỏ đã cũ rồi ném ra ngoài, toàn thân cậu cũng bị lôi kéo một cách thảm thương.
*Rầm*
Cửa đóng lại, cũng là lúc tâm cậu kêu gào thống khổ, cầm balo lên, cậu hi vọng rồi sẽ có một ngày anh hai suy nghĩ lại và tìm cậu.
Lê từng bước chân nặng nề ra ngoài đại lộ, bầu trời bỗng dưng đổ mưa nhỏ, sau đó từng hạt bắt đầu lớn dần, thấm ướt trang phục mỏng manh trên người cậu.
Cậu cười, một nụ cười thật nhạt mang đầy thất vọng, không nghĩ tới có một ngày cậu lại gặp phải hoàn cảnh này, có phải ông trời cũng đang thay cậu rơi lệ không?
Ngồi dưới mái hiên của căn nhà lạ, đôi vai cậu run vì lạnh hay vì đang khóc, cậu cũng không rõ. Úp mặt xuống cánh tay, cậu cũng không biết nên đi đâu về đâu, hiện giờ cậu như một đứa trẻ mồ côi vậy.
Bỗng một đôi tay đặt lên vai cậu lay nhẹ, kèm theo giọng nói trầm khàn ôn nhu. "Cậu bé, sao lại ngồi ở đây?"
"..." Cậu ngẩng đầu lên, một gương mặt nam tính phóng đại trước cậu, ánh mắt xanh lục của anh có chứa nét gì đó rất kì lạ.
"Nhà cậu ở đâu? Anh đưa cậu về được không? Yên tâm, anh không phải người xấu." Anh lại hỏi thêm lần nữa, còn kèm theo câu cuối khẳng định con người mình.
"..." Cậu im lặng, không phải vì nghi ngờ anh không tốt, nhưng biết nói cái gì? Nhà? Cậu có nhà sao? Ừ thì cứ cho là căn phòng trọ cùng anh hai đó chính là nhà, nhưng giờ này phút này đã bị anh hai xua đuổi thì còn cái gì gọi là nhà nữa?
"Sao cậu không nói? Hay là..." Ánh mắt xanh lục ấy di chuyển đến cái balo nhỏ của cậu, gật nhẹ đầu. "Anh hiểu rồi, về nhà anh có được hay không?"
---End Chap 1---

BẠN ĐANG ĐỌC
REUP [Longfic][VKook][HopeGa] Bảo Bối, Đừng Sợ!
أدب الهواةReup đã có sự đồng ý của tác giả. . . . Giới thiệu: - Cậu bé, cậu tên gì? - Jeon JungKook. - Từ nay anh sẽ nuôi em! - ... --- - Thật xin lỗi... - Nếu như tôi bị thương thì sẽ tìm cậu.