Chương 11

1.8K 112 9
                                    

 " A lô?"

"Nhanh như vậy? Dẫn tới đi "

" Ừ, lầu năm sao, vừa vặn Phùng Kiến Vũ cũng ở đây." Nói xong Cận An cúp điện thoại

"Ai vậy?Sao lại liên quan đến ta "

"Cái tiểu huynh đệ của ngươi, Thanh gia phái người đến đón rồi, người nọ không liên lạc được Thanh gia, liền gọi điện thoại cho ta." Cận An nhìn Phùng Kiến Vũ "Thanh gia thật sự rất để tâm đến ngươi a."

Phùng Kiến Vũ cúi đầu cười cười không lên tiếng.

Chỉ chốc lát, người nọ liền mang theo Đại Hưng lên lầu "Cận An, giao cho ngươi a, ta đi đây."

"Được, đi đi, khổ cực rồi "

"Vũ ca! !" Đại Hưng nhìn thấy Phùng Kiến Vũ liền tiến lên ôm một cái.

" Mẹ kiếp, làm gì vậy , mới hai ngày không thấy, làm như sanh ly tử biệt không bằng. Buông ra cho ta !" Phùng Kiến Vũ vừa nói đem Đại Hưng đẩy ra."Vết thương trên người ngươi thế nào?"

"Thương nhẹ, không có sao "

" Con mẹ nó, vẫn là đánh quá nhẹ "

Đại Hưng nghe vậy ngượng ngùng gãi đầu một cái.

" Giới thiệu cho ngươi một chút, vị này, Cận An."

"An ca hảo " Đại Hưng hướng Cận An gật đầu một cái. Cận An cũng gật đầu tỏ ý đã biết

"Vũ ca, tóc của anh, quần áo của anh.Nếu là trước kia không quen biết anh, em cũng cho là anh là người tốt a . Nhìn cũng muốn khi dễ một chút" Đại Hưng nhìn Phùng Kiến Vũ thiêu mi cười đễu

"Cút cút cút." Phùng Kiến Vũ dùng sức đẩy Đại Hưng, quay đầu hỏi Cận An "Tiếp theo ta phải làm thế nào?"

"Đi tìm Thanh gia đi, hỏi nên sắp xếp cho Đại Hưng thế nào thì thích hợp."

"Bây giờ?"

"Nếu không thì sao ? Đi thôi "

Lúc đẩy cửa cách gian của Vương Thanh ra , Cận An lập tức căng thẳng trong lòng tự nhủ : Hỏng rồi

Phùng Kiến Vũ đi theo sau lưng Cận An , còn đang suy nghĩ người này làm sao không đi vào. Liền từ sau lưng hắn thò đầu nhìn một cái. Trong cảnh tượng trong cách gian chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Dâm mỹ.

Khi Phùng Kiến Vũ nhìn về phía Vương Thanh , Vương Thanh đang dùng đôi mắt rực lửa dò xét thân thể đã cởi không còn lại bao nhiêu của Mỹ Kiều . Mà chung quanh đều là các cặp trai gái với đủ loại tư thế , quần áo bị ném đầy đất, tiếng rên rỉ tràn khắp gian phòng

Phùng Kiến Vũ trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ghê tởm

Khi Vương Thanh nhìn về phía cửa, vừa vặn thấy Phùng Kiến Vũ cúi thấp đầu, không nhìn rõ tâm tình trên mặt cậu

"Ngươi mang Đại Hưng vào đi , ta ở bên ngoài chờ là được rồi" Phùng Kiến Vũ hướng Cận An vừa nói.

"Kia vậy ngươi đừng có chạy lung tung a" Cận An cũng không dám nói thêm cái gì,có trời mới biết hắn thật sự không phải là cố ý mang cậu đến đây để nhìn thấy loại tình huống này a

"Biết rồi " Phùng Kiến Vũ nhàn nhạt đáp lại.

Sau khi Cận An mang Đại Hưng vào cửa , Phùng Kiến Vũ tựa vào vách tường bên ngoài cách gian xuất thần: Đối với Thanh gia, có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không...

"Thanh Thanh gia, Đại Hưng tới" Cận An cúi đầu, lắp ba lắp bắp nói

"Thanh..."

"Mặc vào mặc vào" Vương Thanh còn không chờ Đại Hưng nói xong liền đem quần áo bên cạnh ném cho Mỹ Kiều, đôi mắt mang hàn quang nhìn về phía Cận An "Ngươi đem Phùng Kiến Vũ tới đây làm chi! Ngươi thật cmn uổng công theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy!"

"Không phải, Thanh gia ta cũng không nghĩ tới ngài ở nơi này lại kình bạo như vậy " Cận An vừa nói vừa bày ra biểu tình ' ta có thể làm sao, ta cũng rất tuyệt vọng nha '

"Ta cmn sớm muộn gì có một ngày ta sẽ làm thịt ngươi , thao " Vương Thanh vừa nói đốt một điếu thuốc.

Hút sâu một hơi, phun một hớp khói mù, ánh mắt mê ly xuyên thấu qua làn khói nhìn Đại Hưng "Ngươi là Đại Hưng?"

" Dạ, Thanh gia "

" Ừ, trước kia là nghe nói qua ngươi, hạ thủ thật độc ác phải không."

"Thanh gia nói đùa" Đại Hưng cúi đầu

"Nhìn cũng cơ trí. Ngươi liền ở tại quán rượu trong hội sở học pha rượu đi."

"A? Pha rượu?"

"Thế nào? Không muốn?"

"Không, không có, chính là trước kia không tiếp xúc qua "

"Không sao, học rồi sẽ thành quen. Đừng cảm thấy để cho ngươi pha rượu là ủy khuất tài năng của ngươi . Ở địa giới của ta , đừng nói pha rượu , dù là một người thu dọn vệ sinh thì thân thủ cũng không thua kém ngươi đâu."

Đại Hưng nghe vậy trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Cận An, Cận An trịnh trọng gật đầu một cái.

Đại Hưng trong lúc nhất thời có chút cứng họng "Đã biết đã biết, Thanh gia."

"Cận An!"

"Ai, Thanh gia "

"Thao , ta thật cmn muốn giết chết ngươi." Vương Thanh vừa nói tiện tay nắm cái ly ném tới, Cận An tay mắt lanh lẹ tiếp lấy hắc hắc cười khúc khích.

"Ngươi đem Đại Hưng an bài cho tốt, tìm cho hắn một chỗ ở."

" Dạ, Thanh gia" Cận An đáp ứng liền muốn mang Đại Hưng rời đi.

"Trở lại! !"

Cận An xoay người thật nhanh "Thanh gia còn có gì phân phó "

"Đem Phùng Kiến Vũ đưa về trước."

"Ai, dạ ."

Dứt lời Cận An liền mang theo Đại Hưng đi.

Mỹ Kiều nhìn bọn họ đi, lập tức lại leo lên trên người Vương Thanh

"Thanh gia ~ chúng ta... Tiếp tục mà ~ "

Vương Thanh nhìn người đàn bà trước mặt, trong đầu đều là gương mặt của Phùng Kiến Vũ

Đứng dậy, đi thẳng ra cách gian

"Thanh gia!"

"Thanh gia! !"

"Vương Thanh! ! !"

Mỹ Kiều sắc mặt trắng bệch, từ trên bàn tùy tiện cầm lên một ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch, trong đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc

Vương Thanh trong lòng rất loạn, hắn đã từng không sợ trời không sợ đất, vào giờ phút này cũng đã bắt đầu để tâm một người

Độc dượcWhere stories live. Discover now