Chương 4.

227 23 1
                                    


Ngày 4: Venice

Nhật ký Tiểu Ân ngày 26 tháng 3 năm 2013, Venice, trời nhiều mây.

Hôm nay tôi vẫn dậy rất sớm, ngồi xe vài tiếng đồng hồ, tới giữa trưa mới đến được Venice. Như thường lệ, tôi ngủ suốt cả chặng đường và vẫn như cũ... mượn vai của học trưởng. Hừm, mấy ngày nay, việc này tựa như đã tạo thành thói quen rồi đi?

Venice, thành phố của các kênh đào nổi tiếng quả thật vô cùng đặc biệt.

Trong đoàn có khá nhiều du học sinh, chúng tôi tụ lại, cùng với một vài bác trung niên lên một chiếc thuyền nhỏ, xuất phát từ bến tàu, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mới tiến sâu vào trong đảo Venice.

Có điều này không thể không nói, đi khắp thế giới, bất kể là quốc gia nào, chỉ cần là các thắng cảnh nổi tiếng, đều có thể gặp được người Trung Quốc. Lần này, chúng tôi được hướng dẫn bởi một tour guide người Trung, hơn một trăm du khách trên thuyền, theo lời giới thiệu của hướng dẫn viên mà không ngừng xoay trái, xoay phải, nhìn ra hai bên cửa sổ.

Quả nhiên không hổ là nghề của nàng, đồng chí hướng dẫn viên khua môi múa mép đến là chuyên nghiệp, tôi vừa nhìn phong cảnh hai bên, vừa há hốc mồm như nuốt lấy từng lời giới thiệu về thành phố nhỏ xinh đẹp này. Nhà cửa ở Venice không xây trực tiếp trên đảo mà nằm trên sàn gỗ có cọc cắm sâu vào nền đất. Theo một cuốn sách ra đời vào thế kỷ thứ 17, sau khi đế quốc Tây La Mã sụp đổ, người phương Bắc liền tràn vào các lãnh thổ trước đó vốn thuộc về Rome. Để tránh khỏi những cuộc chiến tranh tàn bạo và đẫm máu, người Venice liền trốn đến những vùng đầm lầy lân cận và tìm thấy nơi lánh nạn trên các hòn đảo cát Torcello, Iesolo và Malamocco.

Ban đầu việc định cư chỉ mang tính tạm thời nhưng người Venice dần sinh sống cố định trên các hòn đảo. Nhằm tạo nền móng vững chắc cho những ngôi nhà, người dân đã đóng những chiếc cọc gỗ xuống nền cát. Tiếp đó, sàn gỗ được dựng lên bên trên những cọc gỗ. Sau cùng, họ xây nhà trên các tấm sàn gỗ này.

Nhờ nước bao quanh, Venice an toàn trước những đợt xâm lược của quân thù và trở thành thành phố hùng mạnh ở vùng biển Địa Trung Hải. Người dân ở đây có kế hoạch xây thành phố sau khi đắp một con đập bao quanh biển nước. Người ta xây dựng thành phố trên bãi lầy mà xung quanh là biển nước mênh mông.

Hướng dẫn viên cũng nói, khả năng khoảng vài chục năm nữa, Venice sẽ bị nhấn chìm trong nước biển. Tôi nhất định phải ghi nhớ thông tin này, trở về sẽ nhanh chóng báo cáo lại cho mama đại nhân để bà sớm tỉnh mộng.

Sau khi xuống thuyền, cả đoàn bị hướng dẫn viên du lịch dụ dỗ ăn món mì Ý sốt mực ống, món ăn nổi tiếng mà bất cứ ai đặt chân đến Venice đều phải thử.

Dù đồng chí hướng dẫn viên đã nhắc nhở trước để chúng tôi chuẩn bị sẵn tâm lý, cơ mà khi nhìn thấy học trưởng đại ca đẹp trai lịch lãm thường ngày bị sốt mực nhuộm đen hết cả răng lẫn môi, tôi vẫn không nhịn được mà phì cười.

Cơm no rượu say, hướng dẫn viên tiếp tục đưa chúng tôi đi dọc bờ biển đến quảng trường Venice, tất nhiên, cứ mỗi lần đi qua một vòm cầu sẽ lại là một đoạn giới thiệu đi vào lòng người. Trên đường đi có thật nhiều Souvenir shop bán đồ lưu niệm, trong đó nhiều nhất, nổi bật nhất chính là bưu thiếp cùng những chiếc mặt nạ đặc trưng cho các lễ hội hóa trang ở Venice. Các em gái trong đoàn đều hứng trí bừng bừng, tay cầm sẵn ví để có thể mua thật nhiều món lưu niệm đáng yêu này về làm quà. Có điều, tiền chưa kịp rút đã bị đồng chí hướng dẫn viên tạt cho một gáo nước lạnh "Những chiếc mặt nạ này đa số đều được nhập từ Chiết Giang nhà chúng ta, sang đến đây thì giá bán cao gấp 10 lần đó các cô nương". Dàn em gái liền vô cùng phẫn nộ mà nhét ví trở lại túi xách. Sau đó, hướng dẫn viên cũng bổ sung thêm, tham quan xong, chị ấy sẽ dẫn chúng tôi đến các cửa hàng uy tín mua đồ hiệu chất lượng cao. Đương nhiên, tôi nghe xong để đấy thôi chứ cũng không quá tin tưởng.

[Jark] Mười ngày chinh phụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ