Chương 43

536 27 0
                                    

Chương 43

Cái Chí Huy không có tý thiện cảm nào với Phó Hồng Quân, mặc cho y lải nhải, anh chẳng thèm liếc mắt.

Phó Hồng Quân thấy anh không để ý tới, tưởng anh đang khó chịu, hừ mạnh, dương dương tự đắc tựa mạn thuyền.

Bây giờ không phải là thời gian lý tưởng đi chơi sông, nước khá mạnh lại thêm trận mua thu, dòng chảy xiết. Tuy nhiên xuôi theo dòng nước bập bềnh như vậy cũng rất kích thích.

Có mấy lần sóng mạnh xô mạn thuyền, Cái Chí Huy âm trầm nhìn 36D sợ hãi nép vào ngực Phó Suất. Mà Phó Suát khốn nạn kia không cự tuyệt.

Dưới thuyền sóng nước cuồn cuộn, trên thuyền sống ngực dập dềnh.

Tận mắt thấy tim hồng phấp phới sắp nhấn chim thuyền tới nơi, Cái Chí Huy nhìn không chớp mắt, khua mạnh mái chèo trong tay.

Phó Hồng Quân quay cuồng, vơ đám rơm rạ trên đầu xuông mắng "Mẹ mày, vội vàng vượt Long môn à. Nước vào hết mẹ thuyền rồi còn chèo cái đệt gì nữa"

Không cần Phó Hồng Quân nói, Cái Chí Huy cũng hiểu cái thuyền này sắp ngỏm rồi.

Đừng tưởng anh Cái đây là dân bản xứ gi gỉ gì gi cái gì cũng biết, thực ra đây là lần đầu tiên anh được đi chơi. Bà Cái thường nói "Mất 100 tệ lên thuyền phơi nắng đúng là ăn no rửng mỡ"

Bây giờ mới phát hiện ra lời mẹ anh nói chuẩn thế nào, cái này chẳng phải ăn no rửng mỡ không có việc gi làm tự đi đào hố thì là gì. Rất nhanh thuyền trôi tới đoạn đá ngầm, dòng nước luồn qua khe đá càng chảy xiết hơn. Cái Chi Huy lại vội vàng khua khoắng.

Chỗ đá ngầm này là chỗ thử cảm giác mạnh nhất.

Nước chảy lâu ngày đã mài nhẵn cạnh đá, nhưng ngã từ trên thuyền xuống cũng bị đập mất lít tiết.

Cái Chí Huy nghĩ vậy càng cố gắng nắm chặt mạn thuyền, thuyền chòng chành, anh cùng Phó Hồng Quân va vào nhau, đúng là chó cắn áo rách mà, vì muốn giữ thăng bằng, y xô mạnh vào Cái Chí Huy, đẩy mạnh anh một cái, tiểu Nắp không đề phòng, cơ thể theo phản xạ bắn thẳng ra ngoài, lưng đập mạnh vào tảng đá, anh đau tới nỗi không thở nổi, chìm xuống uống vài ngụm nước.

Cục diện quả thực nguy hiểm, Phó Hồng Quân trên thuyền cũng không kìm nổi kêu"A"

Thực ra nước không sâu lắm, hơn nữa trên người còn mặc áo phao, có thể là do địa hình hơi hiểm trở, dòng nước lại chảy xiết, cộng thêm đau đớn sau lưng làm cho anh không điều khiển nổi cơ thể, kẹt trong khe đá không nhúc nhích được.

Phó Hồng Quân nhìn Cái Chí Huy chật vật, ghé vào thành thuyền cười ngặt nghẽo "Mẹ ơi, xem con rùa Cái bơi kìa"

Đúng lúc này "ùm" một tiếng khiến Phó Hồng Quân chú ý, hóa ra là Phó Suất nhảy xuống. Hắn liều mạng cố định mái chèo vào khe đá, gian nan túm lấy Cái Chí Huy cố kéo anh ra ngoài.

Nước sông mùa thu lạnh thấu xương, nhảy xuống nước vào thời tiết này đúng là cần dũng khí lớn, Cái Chí Huy cảm thấy đôi chân ngâm dưới nước của anh đã mất hết cảm giác, mà cánh tay đang đỡ anh cũng lạnh như băng.

[Đam mỹ] Phượng Hoàng Nam - Cuồng TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ