Chương 12: Chuyến xe muộn

186 10 4
                                    


Hải quay sang thì bắt gặp Phong ở bàn trên đang nhìn cậu không biết từ bao giờ, anh chàng ra hiệu bảo cậu ra ngoài.


- Cái này cho cậu - Phong nắm lấy tay Hải, nhét vào tay cậu một bọc thuốc.


Thoáng chút bất ngờ, Hải rối rít trả lại cái bao đó cho Phong.


- Thôi! Tôi mua thuốc rồi! Không cần đâu - Cậu vội lấy trong túi ra gói thuốc của mình.


Phong thấy cái gói trên tay Hải, liền chộp lấy bỏ vào túi, thản nhiên nói:


- Từ giờ cái này là của tôi, cái kia mới là của cậu.


Mặt Hải bất giác đỏ bừng.


- Nhớ uống đó! - Phong vẫn giữ chặt lấy một bên túi chứa bọc thuốc vừa cướp được ung dung bước vào lớp, bỏ lại một tên mang gương mặt đỏ au như mặt trời ban trưa đứng ngẩn người nơi hành lang đầy gió.


--------------------------------------------


Như mọi ngày hết giờ học, Phong vẫn xuống sân bóng chuyền tập luyện, nhưng hôm nay theo Hải biết thì tên đáng ghét đó sẽ tập tới tối vì ngày mai cuộc thi đấu sẽ diễn ra.


Hải quyết định sẽ ở lại để ngắm hình ảnh Phong chơi bóng chuyền lần cuối cùng, xem như kết thúc luôn chuỗi ngày "tập kịch cho câu lạc bộ" mà cậu đã nói dối cả nhà bấy lâu nay. Con My dường như đã bắt đầu nghi ngờ anh mình kể từ đêm cậu mang cục u to tướng trên đầu về nhà, sau khi bị bác bỏ nghi vấn bị "đánh ghen", nó luôn miệng hỏi:


- Hai tập kịch hành động hay sao mà thương tích ghê vậy?


Lúc đấy cậu chỉ biết nhắm mắt gật đầu, tin tức đóng "kịch đánh nhau" truyền tới tai hai vị phụ huynh, thế là họ xém tí nữa cấm tiệt cậu tham gia câu lạc bộ nếu hôm đó cậu không thức trắng đêm để năn nỉ đến gãy lưỡi và hứa sẽ rút khỏi "dự án kịch bạo lực" này.


Đánh nhanh rút gọn là phương án hiệu quả nhất!


Thà dành cả buổi chiều này ngắm anh chàng kia chơi bóng chuyền cho hả hê còn hơn sau này phải ngậm ngùi bước ra khỏi "ngôi nhà thứ ba" của mình.


Thế là khi tiếng trống chiều muộn vừa dứt, thay vì thẳng tiến ra cổng trường, thì đích đến hôm nay của Hải lại là hàng ghế đá quen thuộc. Gió xuân khe khẽ cuốn những cánh hoa trên cành sứ rơi lả tả xuống sân bóng, cuốn đi những hạt nắng còn sót lại của ngày dài tan theo cái mát rượi của trời chiều độ sang xuân.


Hôm nay Hải tận dụng mọi sức lực của mình để chiêm ngưỡng cho thỏa lòng "tuyệt tác nghệ thuật" kia một cách xứng đáng nhất.


Phong tập luyện hăng say hơn mọi ngày, từng cú đánh bóng điêu luyện cùng những đường bóng chuẩn xác như được Hải tận lực hút trọn vào tầm mắt đang tập trung cao độ. Ánh chiều le lói qua vòm lá hắt ngược từ phía sau chàng trai đang thực hiện cú nhảy quyết định để đánh bóng qua lưới, tựa như một bức tượng đài tuyệt đẹp đang tỏa sáng giữa trời chiều đang hờ hững những vệt mây ửng hồng.


[ĐM] Có Chàng Trai Ngồi Hát Dưới CâyWhere stories live. Discover now