Mùa hạ, chong chóng giấy, ta và người (3)

433 44 22
                                    

Tiết trời nóng ẩm tràn khắp bầu không khí nhưng cũng không cản bước con người giao lưu buôn bán. Trong khu chợ đông đúc, ồn ào con người qua lại lườm lượt tiếng rao, chuyện trò của kẻ mua người bán không dứt. Những gian hàng bán đầy đủ mọi thứ từ những chiếc chuông gió long lanh, chiếc lược gỗ tinh xảo đến những chiếc kẹp tóc hình bông hoa xinh xắn. Nhưng duy nhất chỉ có một thứ khiến nó để ý, đó là những chiếc chong chóng nhiều màu nổi bật. Trong con mắt ngây thơ, trong sáng của đứa trẻ ngập tràn màu sắc rực rỡ, khuôn miệng nhỏ bé mở ra hết cỡ. Nó đứng đực người ra ngắm nhìn những cái chong chóng đó mà không chịu đi.

"Tsuru, ngươi muốn mua nó sao?"

"Ưm!" Nó trả lời chắc nịch.

Y cười "Vậy mau chọn cái ngươi thích đi"

Trong khi đứa trẻ mải mê chọn chong chóng, Mikazuki để ý thấy thứ gì đó ở gian hàng bên cạnh. Những chiếc trâm cài tóc màu bạc tinh xảo thu hút sự chú ý của y. Chúng lấp lánh, rực sáng dưới ánh nắng hè vàng ruộm thật đẹp. Đôi chân vô thức tiến lại phía gian hàng, mắt vẫn tập trung ngắm nhìn những cây trâm.

"Đại nhân, đại nhân, ở đây ta có rất nhiều cây trâm xinh đẹp. Ngài hãy cứ xem thoải mái"

"Cái này..." Mikazuki cầm một chiếc trâm lên.

"Vâng, ngài thích nó chứ ạ?" Người bán hàng xum xoe chào hàng, hai tay xoa xoa lại ngóng chờ.

"Có nhận đặt riêng không? Ta muốn đặt một cây trâm độc nhất"

"Vâng, có ạ. Nếu ngài muốn ta rất sẵn lòng chỉ cho ngài nghệ nhân đã làm ra chúng"

Trò chuyện một lúc thì đứa trẻ chạy lại phía Mikazuki, giật giật ống tay áo y liên tục.

"Miraduki, Churu đói" Cái giọng kéo dài mè nheo dễ thương.

"Ta mua dango cho ngươi được chứ? Nào, lại đây!"

Mikazuki bế đứa trẻ lên để nó ngồi lên vai mình rồi rảo bước đi. Miệng cất lên điệu đồng dao quen thuộc.

Ở phía sau, Tsurumaru rảo bước cách một quãng, miệng cũng ngâm nga hát theo họ. Trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy chua xót lạ thường nhưng vẫn cố gắng nhàn nhạt cười nén đi giọt nước mắt đang sắp sửa rơi xuống. Thanh âm tựa chú chim sơn ca cô đơn, lẻ bóng vang lên hòa cùng nhịp điệu vui vẻ của họ.

.

Cả đất trời ngả về chiều êm đềm, mặt trời cũng dần chuyển về chân trời phía Tây. Nắng nhạt xuyên qua những tán cây xanh rì đang vang lên những âm thanh rào rạc trong gió hè mát mẻ, rơi xuống mặt đất tạo thành những đốm sáng lấp lánh. Bầu trời trong với những đám mây nhẹ như những chiếc gối lông vũ êm đềm trôi qua mang theo sắc đỏ của chiều tà. Tiếng ve kêu râm ran trong lùm cây dẫn lên ngôi đền nhỏ nằm sâu trên núi. Bậc thang phủ rêu xanh cao vút tưởng như con đường dẫn lên thiên giới.

Đứa trẻ nhảy trên những bậc thang tinh nghịch, y chậm rãi theo sau một tay đỡ lấy nó phòng khi nó trượt phải rêu xanh mà ngã xuống. Nhưng mà đứa trẻ nào đâu có biết việc mình đang làm là nguy hiểm, mặc kệ những lời khuyên bảo dịu dàng của y, nó tiếp tục trò đùa của mình. Mikazuki lắc đầu ngao ngán. Đứa trẻ này không hiểu ương bướng giống ai nữa.

Nguyệt Hạc Dạ Khúc [MikaTsuru]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ