Đêm qua là đêm đầu tiên Tô Mạt Nhi được ngon giấc từ khi cô tới thời đại này cho nên sáng nay tinh thần cô phải nói vô cùng phấn chấn. Đêm qua cô còn mơ thấy mĩ nam tiên tử, hắn nắm tay cô thật thân mật, dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô. Mộng đẹp như vậy, không vui sao được, quay về hiện thực, dù sao cô cũng không có nơi nương tựa, đi theo hắn cũng không phải không tốt. Ôm tư tưởng ăn bám như vậy, cô vừa đi còn vừa nhảy chân sáo đi trước như hoa tiêu dẫn đường.
Hôm qua hắn cho cô ăn thịt nướng, ngon thì có ngon tuy nhiên có chút nhạt, cô đã từng làm thử món thịt nướng mật ong, được, vậy cô nãi nãi đây hôm nay sẽ trổ tài cho ngươi thấy, cũng không phải ta ăn bám ngươi.
Một khắc sau......
-Oa Oa Oa, cứu mạng a, đừng có đuổi theo ta nữa, ta chỉ là lấy chút xíu mật ong thôi mà, trong tổ các ngươi còn nhiều lắm a, vì sao cứ phải đuổi theo ta - Mạt Nhi chạy bán sống bán chết, vì sao ư, vì nàng ta bị cả đàn ong bám theo, còn vì sao lại bị ong đuổi thì phải xem trên tay nàng ta là cái gì.
Đó chính là mật ong, nàng cư nhiên đi trộm mật ong của chúng!
-Lãnh Huyết, mau cứu ta, ta không muốn bị ong chích.....mau mau cứu mạng a! Lãnh Huyết tiên sinh, Lãnh Huyết đại hiệp,......
Bên này, đương sự được nhắc đến thì lại đứng im như tượng, cứu hay không cứu, cô ta tự làm tự chịu, vì sao hắn phải cứu.( máu lạnh quá nha, sẽ bị báo ứng)
Thấy hắn không có phản ứng, Tô Mạt Nhi thầm than không ổn, hắn không phải thực sự không cứu chứ, con người hắn sao lại tàn nhẫn như vậy, dù sao cũng vì hắn mới đi tìm mật ong, nàng bị ong đuổi hắn cư nhiên không cứu. Hảo, ta xem ngươi cứu hay không. Nàng bỗng nhiên đổi hướng, lao thẳng phía hắn, nhất quyết trốn ra sau lưng Lãnh Huyết, dứt khoát đem hắn làm bình phong che chở, hắn cũng không có đẩy nàng ra, cho tới khi đàn ong tới gần, hắn mới chậm rãi nhấc tay lên, một chưởng đánh bay lũ ong. Tô Mạt Nhi trợn tròn mắt, thực lợi hại quá, thì ra bao lâu nay nàng đi cùng 1 vị đại cao thủ như vậy, hãnh diện thực lớn nha. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn giỏi như vậy nhưng lại không cứu nàng, nếu không phải nàng chạy về phía này chẳng phải mạng nhỏ đã sớm không còn rồi sao, con người nhỏ mọn.
- Ai nha, ngươi làm gì vậy?- Hắn thản nhiên ném cho nàng hai con thỏ rồi tĩnh tọa.
Được, được, nể tình ngươi cứu ta, bổn cô nương không so đo với ngươi!
- Thơm quá!
Mùi vị thịt nướng mật ong thật đúng là khó cưỡng, phía bên này Lãnh Huyết cũng đã mở mắt, nàng cầm ngay con thỏ vừa nướng chạy lại chỗ hắn, hớn hở:
- Ăn đi, ta nướng rất ngon đó, không phải ai cũng được ăn đâu.
Hắn không khách khí nhận lấy, cắn một miếng, tướng ăn của hắn đúng là so với Tô Mạt Nhi thì nho nhã hơn vạn lần, nhìn sơ qua cũng biết hẳn là con nhà gia giáo, nàng chỉ biết âm thầm cảm thán!
- Thế nào, ngon không hả?- Nàng mắt cún con long lanh nhìn hắn, thật chỉ thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy nữa thôi.
-.........- Hắn không nói gì, trong mắt mang theo vài phần phức tạp.
Mất công cả buổi đổi lại chỉ là sự im lặng của hắn, nàng không khỏi có chút buồn bực,
- Ta nói này Lãnh Huyết, ngươi sao lại ít nói như vậy, phàm là con người thì cần phải nói nhiều một chút, như vậy mới bớt căng thẳng a, như ta đó, ngươi thấy chứ, luôn lạc quan, sống tốt, sống được ngày nào vui vẻ ngày ấy, vui cũng sống, buồn cũng sống, tại sao ngươi không chọn sống vui chứ.Ta nói đúng không.
-.........Rất ngon.......
Mất công nói nhiều như vậy cũng chỉ đổi lại được hai chữ, nhưng đối với nàng thì đó đã là thành tích, nghe được khen ngợi từ tòa băng sơn này là chuyện không dễ dàng gì. Tâm tình nàng thật tốt lên nhiều lắm.
- Vậy ngươi ăn nhiều chút a! Mau ăn đi!
Ai đã nói chỉ cần nhìn người khác ăn cũng thấy no, trước đây nàng vốn không tin nhưng giờ tự mình nghiệm chứng thì nàng hoàn toàn tin tưởng, đồ ăn của mình cũng chỉ cắn hai miếng rồi thảy hết qua cho hắn. Nàng đột nhiên nhiệt tình như vậy ngược lại khiến hắn có chút không tin tưởng, heo cũng có lúc chê cám sao ( hí hí, anh liên tưởng hay thật)
Gần tối, hắn đưa nàng tới một nơi dân cư đông đúc, nhà lớn nhà bé san sát nhau, đèn lồng treo sáng khắp phố. Oa, đây chẳng lẽ chính là nơi được mệnh danh kinh thành trong truyền thuyết sao, nàng không nhịn được buột miệng hỏi:
- Đây chính là kinh thành sao?
- Cũng có thể cho là vậy!
Cũng, có, thể, cho, là,vậy. Sáu chữ nha, đây là câu dài nhất hắn từng nói với nàng, bữa thịt kia quả thật có tác dụng, được, bản cô nương bắt được nhược điểm của ngươi rồi.
Trên thực tế nơi này không phải kinh thành, tên của nó là Tiêu Lạc thành, do tổ tiên của hai gia tộc Tiêu gia và Lạc gia sáng lập nên, nơi này vô cùng xa hoa, sầm uất, rực rỡ,náo nhiệt. Tiêu gia và Lạc gia có mối quan hệ rất tốt, vì vậy nơi này luôn thanh bình, dân chúng ấm no, trật tự trị an cũng vô cùng an toàn. Đó là chuyện sau này, hiện giờ trước mắt Tô Mạt Nhi là tấm bảng vàng treo ba chữ " Tiêu gia trang". Cánh cổng này cao chừng hai trượng, to lớn sừng sững, nàng vô cùng cảm thán, đây hẳn là rất lãng phí. Ở hiện đại hẳn là không có ai chơi nổi được như này. Theo hắn bước vào còn khiến nàng kinh ngạc hơn nữa, cái này gọi là nhà sao, sợ là gọi nó hoàng cung mới tương xứng, rộng quá, có bao nhiêu biệt viện, phòng ở, nàng nhìn đến hoa cả mắt, nếu được ở mãi nơi này nàng tình nguyện không về hiện đại nữa. Mắt nàng lại lần nữa đổi thành $$.
Đây chính là căn nhà hắn đã rời đi nửa tháng trước, giờ bước vào cảm giác thật quen thuộc.
.
.
.
Có sát khí!
Hắn xoay người nhanh chóng né được đòn tấn công từ trên xuống, thuận tiện đẩy Tô Mạt Nhi ra, rút kiếm ngăn lại trường tiên.....
( Không phải chứ, về tới nhà còn bị ám sát nữa, sau này làm sao sống a! -.-)
KAMU SEDANG MEMBACA
Tiểu nha đầu! Khá lắm!
Ngẫu nhiênMột cô học sinh trung học rất ư là bình thường vô tình xuyên không về ngàn năm trước thành một cái ngốc nha hoàn, cuộc đời nàng rồi sẽ ra sao.....chỉ có tác giả mới biết!!!