Chương 4: Lộc Hàm tôi cuối cùng đã cảm nhận được hơi ấm

411 21 0
                                    

Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ xem TV, là một chương trình hài kịch, tôi thường xem chương trình trong TV cười ra tiếng. Nhưng hiện tại tôi cười không nổi.

Tôi cầm lấy điều khiển ở một bên, tắt đi. Sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài kia.

Không có tiếng động, dù có đến ba người ngồi trong phòng khách.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả.

Tú Tú, chồng Tú Tú, còn có Thế Huân!

"Ngô tiên sinh, tôi muốn đưa Tiểu Lộc đi."

Rốt cục, Tú Tú là người mở đầu.

"......" Thế Huân không lên tiếng.

"Ngô tiên sinh, tôi lặp lại một lần nữa, tôi muốn đưa Tiểu Lộc đi!"

Vẫn là trầm mặc, trầm mặc vài phút, sau đó là tiếng mở cửa, Thế Huân?

Tôi cố gắng ngồi dậy khỏi giường, muốn đi ra xem, người mở cửa ra, là Tú Tú.

"Tú Tú, anh ấy đâu? Cậu nói với anh ấy rồi sao?" Tôi trừng lớn mắt nhìn cậu ấy.

"Còn đợi tớ nói sao? Lần này cậu hôn mê cả ngày trời!" Tú Tú ôm bụng đi đến.

"Tớ đến đón cậu! Chúng ta đi thôi." Cậu ấy nhìn tôi.

"Tú Tú, anh ấy đâu rồi?"

"Anh ta đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, thật đáng chết!" Tú Tú nói xong liền lấy áo khoác khoác lên người cho tôi. Tôi giống như đứa trẻ hờn dỗi, hất áo khoác xuống, "Tớ không đi, tớ sẽ chết ở nhà mình!"

Tú Tú nhìn tôi, cậu ấy không giận, "Ở nhà? Tớ xem là cậu muốn chết ở bên người hắn ta đi! Nhìn xem, hắn có ở bên cạnh cậu không? Gọi một cú điện thoại kêu tớ đến, nhìn thấy tớ đến, một câu cũng không nói, bây giờ thì tốt rồi, bỏ đi thẳng tuốt, có liếc nhìn cậu cái nào không? Tiểu Lộc, ngoan, chúng ta đi thôi! Được không?"

Tôi cúi đầu, bị Tú Tú kéo dậy, cậu ấy vội vàng mặc đồ cho tôi xong, sau đó đỡ tôi đi ra ngoài, trong phòng khách, chồng cô ấy đang chờ, tôi vừa đi ra, Phác Xán Liệt liền sửng sốt thật lâu mới khàn khàn nói, "Lộc Hàm, em thật gầy!"

Đầu tôi cúi càng thấp, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng rơi, trong khoảng thời gian này tôi không ngừng che giấu bệnh trạng, không cùng bất cứ ai gặp mặt, cảm thấy thật uất ức, cho nên lúc Tú Tú và Xán Liệt quan tâm tôi, tính công tử từ bé của tôi lại bất chợt trỗi dậy, tôi đứng ở giữa phòng khách, khóc thật to.

Tôi vừa khóc, vừa nói, "Tú Tú, tớ không đi, tớ không đi. Tú Tú, tớ rất luyến tiếc!"

Xán Liệt ôm Tú Tú vào ngực, Tú Tú cũng khóc.

"Cậu xem, Tú Tú, tớ không thể ở chung với cậu, cậu còn hai đứa nhỏ ở nhà mà! Tương lai sẽ làm cha mà!" Tôi ngồi xổm xuống, đứng quá mệt mỏi, tôi ngồi xổm xuống tiếp tục phát giận.

Tú Tú cùng Xán Liệt nhìn tôi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.

Sau đó 'cạch' một tiếng, cửa lại mở ra.

[CHUYỂN VER][SHORT-FIC][HUNHAN] Lá Rơi Không Vết [HOÀN]Where stories live. Discover now