Năm giờ sáng, không khí se lạnh, sương giá vẫn giăng trên mặt hồ phẳng lặng, sự yên bình ôm lấy thị trấn Gravity Falls như người mẹ ôm đứa con, ru nó trong giấc ngủ say nồng. Dù rằng trong thời tiết này, chẳng có gì thích hơn rúc trong chăn bông, nép vào thân mình ấm áp của Bill, Dipper lại dậy sớm hơn bình thường. Cậu khoác cái áo phao màu lam rồi lục tục pha cà phê dưới nhà.
Buông mình xuống cái ghế bành trước hiên, tay Dipper cầm chặt cốc cà phê nóng hổi, cậu không khỏi run lên vì giá rét. Nhưng cái lạnh này không như cái lạnh ở nơi cậu từng ở, nó không như những con dao sắc lẻm cứa vào da thịt con người ta, không lạnh thấu xương hay có những cơn gió muốn quét bay tất cả. Cả khi không có những ngôi nhà chọc trời chắn gió, Gravity Falls này vẫn không chịu ảnh hưởng của những đợt gió hung hãn như thế. Gravity Falls có một mùa đông " yên bình " theo cách suy nghĩ của cậu, và thị trấn này khiến cậu thích thú.
Cũng đã ba tháng kể từ khi cậu và Bill chuyển tới đây, ba tháng kể từ cái ngày cậu nhận ra rằng cũng như bao người, trong lòng cậu có sự ích kỉ và tàn nhẫn. Dipper run lên, chính cậu cũng không hiểu cái run ấy là vì lạnh hay vì cảnh tượng kinh hoàng ngày nào ùa về lấp đầy tâm trí cậu trong thoáng chốc. Cậu thấy mình như kẻ đồng phạm phát điên vì thứ tình yêu quái gở của Bill. Nhưng trên gương mặt cậu khi suy nghĩ ấy hiện ra không buồn bã, thay vào đó là nụ cười đang hiện hữu.
- Pine Tree, tôi xin lỗi.
- Vì cái thá gì chứ?! Anh đang ăn năn vì thấy tôi từ bỏ cả tương lai sự nghiệp để chui vao rừng rú sống với anh à?
- Không, Pine Tree, không phải vậy. Tôi xin lỗi vì đã gạt em.
- Gạt tôi? Ý anh là anh nói dối tôi để tiếp tục giết người? Bill ạ, tôi đã quyết định quên hết tất cả mọi thứ để sống một cuộc sống mới với anh. Còn anh thì rảnh rang đến nỗi hơi tí là lôi cái chuyện nhảm nhí đó ra chọc tôi phát điên lên!
- Hừm, em nghĩ tôi gạt em có chút xíu vậy sao? - Bill cười ranh mãnh, tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt Dipper.
- Cái * beep * gì?! Ý anh là anh lừa tôi nhiều hơn thế nữa ư? - Dipper run bần bật như kẻ lạc lối được khai sáng, nhưng ngay sau đó biết rằng hôm sau cũng chính là ngày cuộc đời hắn hết thúc. Cậu chẳng khác nào hắn. Cậu quyết định làm lại từ đầu, nhưng Bill lại đang lăm le chìa ra trước mắt cho cậu thấy rằng quyết định ấy là sai lầm, có lẽ còn là sai lầm mang tính thế kỉ.
- Ờm, nói sao nhỉ? Lúc đấy tôi không giết người như em nghĩ, đó là lũ tiểu quỷ tôi dùng để giải khuây - Bill chớp chớp mắt, nụ cười ngạo nghễ trên khuôn mặt tên này càng hiện rõ như đã sẵn sàng lãnh một phát tát từ đôi tay ngọc ngà của cậu.
- Thế * beep * nào?! Tôi nhìn rõ ràng...
- Thứ lăn tới chân em là cái đầu, nhưng có lẽ đèn mờ đã đánh lừa đôi mắt cận thị suốt ngày căng ra đọc toàn những sách. Tôi muốn nhân cơ hội ấy xem phản ứng của em, nhưng những lời em nói quả thực có sát thương rất lớn Pine Tree ạ. Định rằng ngay trong tối hôm ấy sẽ giải thích nhưng ý tưởng chuyển nhà để sống cùng tôi thật tuyệt, và tôi quyết định để em thực hiện nó. Và giờ thì ta ở đây, tôi rất hạnh phúc và em không phải làm việc cật lực như trước, không phải quá tuyệt vời sao?
![](https://img.wattpad.com/cover/111585308-288-k582721.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Billdip ] I do
FanfictionHOLD MY HAND Truyện 10 chap thôi mà :)) Lần đầu viết Billdip, tui không ngại nếu ăn gạch :)) Tui viết khá chậm và... nhạt nên nếu các cậu không thích đâm vào miêu tả tâm lý thì nên né tui ra hí hí :)) Enjoy :))