Với một trái tim đau, tâm hồn vỡ nát tôi cứ thế bước đi mặc cho gió mưa trút vào người, tôi muốn gột rửa hết những đau khổ mà thời gian qua phải chịu đựng, tôi muốn làm lại một cuộc đời mới, tôi phải cố quên đi, để sống tiếp, ngước nhìn về phía trân trời xa tôi mong một ngày mai tươi sáng đang chờ mình.
Đang nói chuyện vui vẻ với con bạn thân Hoa thì có người gọi:
_ Hương có người đến tìm kìa.
Tôi vội chạy ra hỏi:
_ Ai thế?
Theo hướng tay chỉ của thằng bạn thì ra là bác quản gia của nhà tôi, đã lâu rồi tôi không về nhà, vì ở trọ gần trường học cho tiện việc đi lại, mặc dù nhà tôi giàu có nhưng tôi không muốn một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy, ở đây dù có thiếu thốn tôi vẫn cảm thấy vui vì nó luôn ấm áp tình người, tôi với con bạn thân ở đây đã được mấy tháng rồi, kể từ ngày tôi thi đậu đại học Y Dược, mặc dù bị bố phản đối kịch liệt và đe dọa nhưng tôi nhất quết đến đây sống nên cuối cùng bố cũng phải nhượng bộ, nhưng không biết hôm nay có chuyện gì mà bố cho người lên tận đây tìm tôi, vẫy tay chào con bạn tôi bước lên xe mà không biết rằng sóng gió đang chờ mình, vừa bước vào nhà tôi đã thấy lạ vì thấy có một chiếc xe màu bạc đậu trong ga ra, không khí rất náo nhiệt, chuyện gì đang xảy ra ở đây, tôi bước từng bước vào nhà, chỉ kịp chào ba, và một người đàn ông bước đến nói:
_ Chào con dâu, trông con xinh hơn ở trong ảnh nhiều.
Tôi chố mắt, không hiểu, con dâu nào ở đây. Tôi nghĩ chắc chỉ là trò đùa nên lễ phép chào lại:
_ Con chào bác. Tôi đang định đi, thì bố tôi bảo:
_ Hương đứng lại, bố có chuyện muốn nói với con.
Tôi ngồi xuống mà hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Giọng bố tôi vang lên:
_ Đây là Bác Tài, bố và bác là bạn đối tác làm ăn, bác đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều, mong muốn của ta và bác là tác hợp con và con trai bác đây nên duyên vợ chồng.
Tôi nghe như xét đánh ngang tai, không tin những điều bố tôi nói là thật, lấy chồng ư sao có thể chứ, tôi đáp lại:
_ Chắc bố đang đùa con có phải không?
Bố tôi nghiêm nghị nhìn tôi đáp:
_ Đây là sự thật, bố không đùa con, vả lại chuyện cưới xin đã chọn được ngày rồi.
Tôi cảm thấy như ai đang bóp nghẹt buồng phổi của mình, sao lại có chuyện vô lý như thế được, chưa hỏi ý kiến của tôi đã chọn ngày kết hôn, vậy tôi là con rối hay sao. Tôi hét lên:
_ Con không đồng ý, con còn phải đi học, vả lại con không kết hôn với người mà con không yêu. Chưa nói hết câu, tôi đã lãnh nguyên cái tát từ bố tôi:
_ Tao nói cho mày biết, chuyện đã định rồi, dù mày có muốn hay không thì cũng không thay đổi được gì. Ông quát:
Quản gia đâu, đưa con bé lên phòng, canh chừng nó cẩn thận, nó mà trốn thoát thì ông liệu hồn với tôi. Thế là tôi bị xách lên phòng trong lòng tôi lúc này chỉ còn lại cảm giác trống trải mà thôi, sao cha tôi lại có thể đối sử với tôi như thế, tôi khóc ướt đãm gối, có tiêng gõ cửa, bác Tài bước vào phòng:
