Chuyện thường ngày (5)

91 13 13
                                    

Tựa gốc: ​青宇的清流日常 (Chuyện thanh thủy thường ngày của Thanh Vũ)
Tác giả: 别是一小黄鸡吧

21

Hôm nay hai người đều rãnh rỗi, cho nên hẹn nhau cùng đi ăn thịt nướng.

Nhiệt độ đã sớm lạnh xuống, người đi bên đường bước nhanh đi nhanh, gió rét gào thét.

Không khí trong quán nướng rất nóng.

Phùng Kiến Vũ run rẫy bước vào cửa, nhiệt khí xông vào mũi, chà xát tay cho ấm lên một chút, không nhịn được cảm thán một câu, “Trời tuyết nặng hai ngày nay, thật sảng khoái ! ”

Vương Thanh đậu xe xong đi vào liền nghe thấy những lời này, cởi ra áo khoác ngoài đem Phùng Kiến Vũ bao vào bên trong, chờ tất cả hàn khí tản ra hết, Vương Thanh nhẹ giọng nói, “Anh vẫn là thích ở nhà dùng Durex hơn.”

22

Lúc Phùng Kiến Vũ về đến nhà đã nhìn thấy Vương Thanh nằm dài ở trên ghế sa lông, hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc, điện thoại di động ném ở một bên, màn hình đang phát sáng.

“Anh dường như vẫn không thể nào bảo vệ tốt cho các nàng ấy.” Vương Thanh hít một hơi khói, “Nỗ lực như vậy hơn nửa ngày anh là đang làm gì đây.”

Phùng Kiến Vũ đoạt đi điếu thuốc của Vương Thanh, “Anh là rất tuyệt. Các nàng nhất định sẽ nhận thức như vậy.”

“Anh cho là anh có thể.” Vương Thanh giống như là không nghe thấy lời nói của Phùng Kiến Vũ, “Ách, giấc mơ ở trong lòng mỗi một ngày đều chết rồi.”

Phùng Kiến Vũ đem Vương Thanh ôm vào trong ngực, “Anh có thể mà.”

Vương Thanh quá dễ dàng động tình, nước mắt thẳng tắp rơi xuống, “Anh nghe thấy các nàng khóc, những thanh âm trẻ tuổi dễ thương đều biến thành khàn khàn trầm thấp, anh muốn mang đến cho các nàng chính là vui vẻ a.”

Phùng Kiến Vũ hôn lên tóc Vương Thanh, mở ra điện thoại di động của mình cho hắn nhìn.

“Anh làm rất tốt ! ”

“Em vĩnh viễn ủng hộ anh ! ”

“Chúng em cảm nhận được tâm ý của anh mà ! ”

“Chúng em cũng rất yêu anh ! ”

Cậu kéo động màn ảnh, “Anh xem, các nàng đều hiểu.”

Vương Thanh khóc càng dữ dội hơn.

Đây là toàn thế giới mà hắn thấy được.

Kiếp trước của hắn nhất định đã cứu vớt toàn vũ trụ.

Các nàng để cho hắn thoạt nhìn càng thêm tốt đẹp, các nàng bao quanh thế giới của hắn, giống như giữa trời đông giá rét mang đến chiếc áo bông ấm áp.

Động lực lớn nhất khiến cho hắn không ngừng cố gắng, chính là yêu thương của hắn đối với các nàng, là yêu thương của các nàng đối với hắn.

Hắn sẽ hơn cố gắng hơn nữa.

Đừng nên xem thường hắn.

Đừng nên chán ghét hắn.

Đừng nên vu oan hắn.

Nhất định nhất định phải tiếp tục yêu thích hắn.

23

Cô của Phùng Kiến Vũ mang em họ đến cho cậu chăm sóc mấy ngày.

Dọc theo đường đi em họ vẫn luôn quấn lấy cậu, Vương Thanh cũng không tiện cùng trẻ con tranh giành cái gì, cho đến khi em họ nhỏ đứng trước một bộ mô hình người máy Iron Man đắt tiền, “Ca ca em thích cái này.”

Phùng Kiến Vũ xoa xoa đầu nó, “Thích thì nhìn lâu một chút.”

Em họ nhỏ ủy khuất đứng trước tủ trưng bày.

Chỉ thấy Vương Thanh cũng sáp đến gần, ánh mắt kích manh, quệt mồm, “Ca ca em thích cái này.”

Trái tim Phùng Kiến Vũ giống như bị nổ tung, “Mua ! ”

Cuối cùng em họ nhỏ vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Thanh đắc ý dào dạt ôm mô hình Iron Man đang hướng nó thị uy, còn có một Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh miệng cười cưng chìu nói một tiếng “quỷ ngây thơ” chấm dứt.

24

Vương Thanh tắm xong đi ra liền nhìn Phùng Kiến Vũ đang tức giận gõ gõ điện thoại di động, bộ dáng dễ thương không chịu được, “Bảo bối làm sao vậy?”

Phùng Kiến Vũ ném xuống điện thoại di động, kéo khăn lông của Vương Thanh qua để hắn ngồi trong lòng mình giúp hắn lau tóc, “Cô ấy nói anh như vậy em chịu không được.”

Vương Thanh nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, thì ra là mới vừa xem xong một chương trình trực tuyến, “Không sao, anh quen rồi.”

Trái tim Phùng Kiến Vũ như bị nhéo đau một cái, nhẹ nhàng rướn người dán lên một cái hôn, “Thanh ca anh vô cùng tốt, anh là tốt nhất trên thế giới.”

Vương Thanh bị giọng dỗ trẻ con của cậu chọc cười, “Vũ ca em cũng vô cùng tốt, em là tốt nhất toàn vũ trụ.”

Ngón tay của Phùng Kiến Vũ vẽ vòng trên bờ ngực rắn chắc của Vương Thanh, “Dám khi dễ anh, em thao cả nhà cô ta.”

Phùng Kiến Vũ có lẽ vào lúc ấy đã cấp một lời hứa hẹn với Vương Thanh.

Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ đè xuống trên giường, “Đừng thao cả nhà cô ta, đến thao anh đi.”

25

“Mẹ em buổi tối sẽ đến đây.” Sáng sớm Phùng Kiến Vũ đã nói với Vương Thanh như vậy, hôm nay là đông chí, tập tục phương bắc là phải ăn bánh chẻo(sủi cảo), cùng với mọi người trong nhà.

Buổi tối Vương Thanh mới vừa bưng lên bánh chẻo vừa nấu xong, chuông cửa liền vang lên. Phùng Kiến Vũ đi ra mở cửa, “Mẹ? Đến đến đến bánh chẻo mới vừa nấu xong rồi đây.”

Phùng mama mỉm cười hòa ái, “Mẹ đến đúng lúc rồi?”

“Cũng không sai biệt lắm.” Phùng Kiến Vũ ôm Phùng mama bước vào nhà.

Vương Thanh vừa nghe tiếng gọi kia liền bắt đầu khẩn trương đổ mồ hôi đầy mình, chạy tới phòng bếp chuẩn bị đồ gia vị, thêm một chút dấm, lại thêm một chút dầu mè, bận rộn cái này bận rộn cái kia, cuối cùng chậm rì rì đi ra ngoài.

Cũng không chờ Vương Thanh gọi người, Phùng mama đang ở một bên không ngừng khen ngợi Vương Thanh đảm đang, lại gắp cho Vương Thanh một đũa bánh chẻo, “Người một nhà ăn một bữa cơm, con trai ngốc này còn không ngừng bận bịu mơ hồ cái gì chứ.”

Vương Thanh nghe thấy ba chữ kia liền muốn chảy nước mắt, vội vàng gắp lại cho Phùng mama một đũa bánh chẻo “Ai ! Mẹ người mau ăn cho nóng ! ”

Phùng Kiến Vũ nhai nhai bánh chẻo hàm hồ không rõ nói một câu — “Tiểu tử ngốc.”

Chuyện thường ngày TBC —

[Thanh Vũ] Tuyển Tập Đoản VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ