Chuyện thường ngày (3)

160 19 5
                                    

Tựa gốc: ​青宇的清流日常 (Chuyện thanh thủy thường ngày của Thanh Vũ)
Tác giả: 别是一小黄鸡吧

11

Hai người đi dạo phố xong ngồi tàu điện ngầm về nhà, trên tàu đông người, Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ bảo hộ vào trong ngực, sợ người khác đụng phải.

Phùng Kiến Vũ nhân cơ hội này sờ lên ngực Vương Thanh, một trận xoa nắn, khiến cho Vương Thanh liên tục hít khí sâu, tận lực nhẫn nại tình dục bị khơi gợi lên.

Đã vậy Phùng Kiến Vũ còn hỏi hắn: “Anh trai, bờ ngực này của anh thật không tệ a, số điện thoại di động là số mấy? Một đêm bao nhiêu tiền?” Thanh âm không lớn, bất quá khiến cho không ít người có thể nghe được. Người trong khoang tàu lập tức quan tâm nhìn chăm chú.

Vương Thanh mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, thấp giọng nói, “Em mà còn như vậy, anh sẽ báo cảnh sát.”

Phùng Kiến Vũ cười run người, “Anh báo a, anh báo a.”

Vì vậy, Vương Thanh ôm chặc Phùng Kiến Vũ lại. Phân thân khí thế trong quần lót cách vải vóc dán chặc vào bờ mông.

Lúc này đổi lại Phùng Kiến Vũ đỏ mặt, “Đồ lưu manh.”

Vương Thanh vuốt ve hông của Phùng Kiến Vũ, cắn cắn lỗ tai cậu, “Nhìn xem lưu manh anh về nhà làm thế nào thao chết em.”

12

Phùng Kiến Vũ bị cận thị, nhưng không thích đeo mắt kiếng, Vương Thanh cũng không để cho cậu đeo kính áp tròng, thứ đó rất tổn thương cho ánh mắt.

Hai người đi dạo phố xong, cùng nhau chờ xe buýt trở về trường học, thời điểm Phùng Kiến Vũ híp mắt đưa cổ nhìn số xe, Vương Thanh đột nhiên che lại mắt của Phùng Kiến Vũ, đem người kéo vào trong ngực.

Cái trán Phùng Kiến Vũ dán chặc vào lòng ngực Vương Thanh.

“Uy …”

“Có anh ở chỗ này, đâu còn cần em phải lao lực như vậy nữa chứ.”

13

Buổi sáng ánh mặt trời đặc biệt tốt, Phùng Kiến Vũ cuối cùng đã muốn rời giường làm điểm tâm cho Vương Thanh.

Trứng gà mới vừa đáp chảo, Vương Thanh đột nhiên từ phía sau ôm lấy Phùng Kiến Vũ, hôn cổ của cậu một cái.

Phùng Kiến Vũ cả kinh, không nghĩ Vương Thanh cũng dậy sớm như vậy, không cẩn thận làm rớt cái xẻng xuống đất.

Vương Thanh khom lưng đi nhặt cái xẻng, trên mặt Phùng Kiến Vũ đột nhiên treo lên một nụ cười tà, hướng mông của Vương Thanh dùng sức đỉnh hai cái.

Vương Thanh lại nói, “Đừng có dừng lại ...... tiếp tục đi ...... để cho em biết anh bình thường có bao nhiêu mệt mỏi.”

Phùng Kiến Vũ đoạt lấy cái xẻng, hờn dỗi cho Vương Thanh một quyền, “Nếu mệt như vậy thì anh đừng có đụng em a.”

Vương Thanh vội vàng ôm lấy Phùng Kiến Vũ, “Nhưng anh cũng rất thoải mái a.”

14

Hai người rốt cuộc cũng dành chút thời gian cùng nhau đi xem phim điện ảnh.

Rạp chiếu phim lạnh vô cùng, Phùng Kiến Vũ chà xát tay nói, “Lạnh quá a.”

Vương Thanh yên lặng cầm tay Phùng Kiến Vũ đặt lên trên bụng hắn, một lát sau hỏi, “Còn lạnh khômg?”

“Ân, trên người vẫn còn có chút lạnh.”

Vì vậy Vương Thanh đem tay của Phùng Kiến Vũ nhét vào trong đáy quần của mình, Phùng Kiến Vũ nhất thời toàn thân nóng lên.

“Còn lạnh hay không?”

Phùng Kiến Vũ vội vàng lắc đầu một cái, tay nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Tiểu Thanh nửa ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, “Anh sẽ giống như bảo vệ ‘kê kê’ nhỏ của anh mà bảo vệ em sao?”

Vương Thanh cau mày, “Nhỏ?”

15

Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ đi gặp bạn bè.

Phùng Kiến Vũ đã sớm lĩnh hội qua tốc độ ba giây đi hết một vòng sân bay của hắn, bình thường khi hai người đi chung, Vương Thanh đều sẽ cố ý đi chậm lại một chút với cậu. Hôm nay không biết thế nào, bạn bè kia là có bao nhiêu quan trọng, khiến cho hắn gấp gáp như vậy. Phùng Kiến Vũ vừa nghĩ ngợi vừa thở hỗn hển đi theo.

Hai người một người bước đi như bay một người vội vàng bám sát phía sau, cứ như vậy đi qua hết một con phố, Phùng Kiến Vũ không chịu nổi nữa, vừa mới chuẩn bị gọi Vương Thanh lại, Vương Thanh đột nhiên quay đầu hỏi Phùng Kiến Vũ, “Có phải anh đi quá nhanh rồi hay không?”

Nghe hắn nói như vậy, Phùng Kiến Vũ đang tức giận lập tức biến thành rất ủy khuất, “Chân anh thật dài a ! ”

Vương Thanh lập tức vươn ra một tay, “Vậy em mau đến dắt anh đi.”

Phùng Kiến Vũ dắt tay của Vương Thanh, nghĩ thầm: Muốn dắt tay thì nói thẳng a, phí sức lớn như vậy, khiến Vũ ca của anh mệt chết đi được. Đáng ghét.

— Chuyện thường ngày TBC —

[Thanh Vũ] Tuyển Tập Đoản VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ