Chap 3:Đem về nhà.... dấu đi

3.8K 379 77
                                    

Karma mở mắt ra, ập váo mắt cậu là màu trắng xóa của trần bệnh viện, thêm vào đó là mùi thuốc khử trùng đến khó chịu. Sau đó là một trận đau nhức từ phần đầu truyền đến. Cố gắng để ổn định lại cơn đau còn đang muốn tác quái, cậu nhìn lại xung quanh. Đây là một phòng bệnh nhưng lại không giống phòng bệnh. Nếu bạn hỏi tôi lí do thì xin thưa: Căn phòng "khá" rộng... à, không, xin đính chính, chính xác là rất rộng. Từ cửa phòng đi vào là một bộ bàn ghế sopha, đối diện với giường là một chiếc tivi với cái màn hình cỡ lớn đủ để một người mập ú chui vào nữa kìa, cạnh đó là cửa sổ được treo rèm màu xanh lam nhạt, nhìn ra ngoài cửa sổ, dù là người ngu thì cũng biết đây là phòng VIP trên tầng 25. Phía bên kia giường là một chiếc tủ gỗ được điêu khắc một cách công phu, dưới nền còn trải thảm nhung màu tím nhạt, cạnh tủ là một chiếc tủ lạnh, bên trong dày đặc đồ ăn, giường bệnh lẽ ra phải trải ga hay chăn màu trắng thì giường này lại thay bằng màu hồng nhạt, bên trên còn có một vài quả dâu tây nho nhỏ.

Karma giựt giựt khoé miệng đã cứng nhắc. Đây là họ nghĩ cậu là trẻ con hay sao? Thứ nhất: Cậu không phải nữ nên không có ưa cái màu hồng này. Thứ hai: Mặc dù cậu thích sữa dâu nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu cuồng dâu tây a~.Karma đưa tay đỡ trán, không lẽ nào người sắp xếp cho cậu ở cái nơi có cái giường thần kinh như này là cho rằng cậu bị bệnh tâm thần hay sao? Karma công nhận, đúng là cậu ngốc thật nhưng cũng chưa đến nỗi trí óc tụt giảm chỉ bằng một đứa trẻ đi. Với lại cậu vẽ rất đẹp nha, chẳng qua chỉ số IQ của cậu không cho phép cậu nghĩ đến việc nhận vẽ các mẫu thiết kế hay bản kế hoạch cho các công ty nên hiện Karma vẫn đang thất nghiệp ê chề, dù có lối thoát mà không thèm đi, vì vậy cậu thành công bị lừa 132 lần hơn nữa còn đều là do kiếm việc mà ra.

E hèm, không nói chuyện liên tha liên thiên tận đẩu tận đâu nữa, nói chuyện chính.

Ừm, tóm lại, nếu bỏ cái giường trẻ trâu kia đi thì căn phòng này chẳng khác gì một căn phòng của khách sạn 5 sao nào đó lun ý chứ. Nếu không phải hiện cậu vẫn còn ngồi đây, đầu quấn cả tá vải băng thì có lẽ Karma còn tưởng mình xuyên không đến phương nào rồi.

Karma đến ngồi trên bệ cửa sổ, cậu nhìn ra phía xa, không biết mẹ cậu biết cậu bị tai nạn chưa? Liệu có lo cho cậu không? Hay bà chỉ lo cho cỗ máy kiếm tiền của bà thôi. Cậu rũ mắt nhìn đài phun nước trong bệnh viện. Khuôn mặt cậu vốn đẹp, lại pha chút buồn trên gương mặt khiến cậu hiện giờ như một bức họa vô giá, dù Karma đang mặc quần áo bệnh viện cũng không ảnh hưởng tới nét đẹp đó.

Chợt, có người đột nhiên mở cửa phòng ra, tiếng động bất ngờ làm Karma suýt ngã lộn nhào từ tầng 25 xuống tầng 1. Tuy nhiên cậu vẫn phải chịu hậu quả đó là....ngã ngược ra sau. Dù là có thảm bên dưới và bệ cửa sổ nơi cậu ngồi cũng không cao lắm nhưng cậu vẫn đang là bệnh nhân đó nha! Vì thế nên khi ngã xuống hẳn sẽ đau lắm đó. Nhưng Karma chưa kịp chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận cái đau truyền đến thì cậu đã cảm nhận được một vòng tay ấm áp bao lấy cơ thể không điểm tựa của cậu. Sau đó là một giọng nói trầm ấm vang lên, mặc dù nội dung khiến Karma nháy mắt cứng đờ:

-Đến ngồi cửa sổ cũng ngã được, có phải cậu bị xe đụng ngu luôn rồi không.

Mí mắt Karma kịch liệt giật điên cuồng, thoắt cái thoát khỏi vòng tay của Asano. Hơi ấm trong lòng đột nhiên biến mất khiến anh bất giác nhíu mày. Karma xoay người đối mặt với người vừa chế nhạo chỉ số thông minh của cậu, kiên quyết muốn phát khùng một trận, dù sao tâm tình cậu hiện tại cực kì không tốt:

«Full»[Asano x Karma] Bà xã, anh sai rồi, tha cho anh đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ