Chap 32: Xin lỗi, nhưng đây là hoa có chủ rồi.

1.1K 112 32
                                    

... Ting... Ting... Ting...

Ở trong bếp, giọng một người phụ nữ vọng ra.

-Kayue! Ra mở cửa đi. Không biết là ai lại đi làm phiền nhà người ta lúc sáng sớm cơ chứ.

Lẩm bẩm một mình xong, bà bắt đầu nhặt nốt bó rau còn lại. Vẻ mặt nhăn lại một nhúm tựa như không hài lòng.

Kayue đang dũa móng ngồi vắt vẻo trên ghế, cô nàng bĩu môi với cái yêu cầu rất đỗi bình thường của mẹ cô. Đập mạnh cái dũa xuống bàn, cô thở hắt ra bực bội. Bạn bè của cô nhà ai cũng có người giúp việc chỉ có nhà cô là không có. Điều này khiến cô sinh ra lòng ghen tị. Cô nàng liếc ra cửa, nghiến răng bực bội rồi đỏng đảnh đứng dậy. Vừa đi cô vừa chửi đổng những câu từ không rõ nghĩa. Ra đến cửa, Kayue hét lên một tiếng tức tối.

-Đến đây. Đừng có nhấn chuông nữa. Người đâu mà vô duyên đến lạ, bực cả mình.

Giựt phăng cái cánh cửa đáng thương, cô nâng mắt nhìn người trước mắt. Ngũ quan thanh tú ưa nhìn, làn da trắng nõn, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút, khuôn mặt rất đẹp nhưng không mang lấy một chút nữ tính nào, ngược lại trông rất đẹp trai nha. Vài sợi tóc lòa xòa trước trán làm tăng thêm nét lạnh lùng trong ánh mắt kia, tuy nhiên vẻ đẹp của người này không hề giảm bớt. Kayue vội lục lại kí ức xem có diễn viên hay người mẫu hoặc ca sĩ nào nổi tiếng mà gia đình cô quen hay không, nhưng hoàn toàn không có. Mặc kệ nó, cô mỉm cười lễ phép.

-Xin hỏi, anh là ai?

Người này nhíu mày đăm chiêu, sau đó cười cười. Kayue hoàn toàn bị đánh gục bởi vẻ đẹp của người lúc này. Hai má cô ửng hông, cô cúi đầu bối rối, lại nghe thấy câu hỏi của người nọ thì cơ thể liền căng cứng.

-Mẹ và dượng đâu?

Karma nhếch môi diễu cợt. Dù sao cậu cũng đi được 6 năm rồi, con nhỏ này không nhận ra cậu cũng chả có gì lạ. Kayue nhận ra là ai, liền thay đổi sắc mặt. Nét mặt bày ra vẻ chán ghét trần trụi đưa mắt chỉ, đến nói cũng chả buồn một câu. Karma cũng không để ý, dù sao cậu cũng chẳng muốn nhịn nó từ lâu rồi.

-Mẹ. Con đã về. Chào dượng.

Cậu ghé qua bếp, lạnh nhạt gật đầu với ông Iyanro, quay qua mẹ mình cậu mới cười đôi chút. 6 năm cậu không về nhà, bởi chỉ đi ngang qua đều chỉ nhìn thấy trong ánh mắt đó chứa chan vẻ...ghét bỏ không thèm che dấu. Bà Gwatan chép miệng quay đầu lại, thấy cậu thì chửi um lên.

-Sao giờ mày mới về, sống trên đấy sướng quá nên chẳng nhớ đến người mẹ này nữa đúng không. Mất công tao nuôi mày từ nhỏ mà.

Karma hạ mắt, cậu ngồi xuống nhặt giúp bà vài túm rau còn sót lại, miệng ậm ừ hai ba câu.

-Con xin lỗi

Ông Iyanro ngồi trên ghế trong bếp nhìn thấy thì cười cười hòa giải, lại chẳng thấy rằng ánh mắt Karma có bao nhiêu miệt thị.

-Thôi, bà và Karma đừng cãi nhau nữa. Khó khăn lắm Karma mới có thời gian về nhà mà.

Bà Gawatan liếc ông chồng một cái rồi tiếp tục nhặt rau. Karma cũng chẳng muốn nói gì hơn. Không bao lâu sau, Katsu trở về. Gã bước vào nhà với vẻ mặt khó chịu, ném phịch cái áo khoác xuống ghế gã lấy một điếu thuốc ra hút. Mùi khói thuốc lượn lờ trong không khí, Karma chuẩn bị đi ra liền nhíu mày, cậu ghét nhất là mùi thuốc lá, Asano có bao giờ hút thuốc đâu.

«Full»[Asano x Karma] Bà xã, anh sai rồi, tha cho anh đi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ