Chương 4

186 10 0
                                    


Tôi cố mở mắt ra, gì thế này? Tôi đang ở đâu đây?

"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm trầm này của Vương Thế Khải, hắn ở đâu vậy? Tôi nghển cổ, ngó xung quanh, không thấy tăm hơi của hắn đâu. Nhìn lại lần nữa, vẫn không thấy..."Làm ơn bạn Lâm ngồi yên một chút không tôi cho bạn đo đường bây giờ"

Hả??? Đo đường??? Hắn ta đang trốn ở xó xỉnh nào mà dám dọa tôi thế?"Cậu...ở đâu..."

"Thì đang cõng cô đó"

Cõng tôi ư? Thảo nào tôi thấy toàn thân cứ rung rung, bước đi nhẹ bẫng"Cậu cõng tôi đi đâu?"

"Về nhà"

"Cậu biết nhà tôi sao?" Tôi ngạc nhiên, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, từ khi nào mà hắn biết nhà tôi vậy?

"Không biết" Trời đất! Tên này liều thế, không biết mà cũng dám đưa tôi về nhà. Chắc chỉ có đúng hắn là người duy nhất.

Hắt xì! Lại hắt xì rồi! Nhưng lần này người hắt xì không phải tôi mà là Vương Thế Khải. Thấy thế, tôi mới để ý, hắn ta mặc nguyên chiếc áo sơ mi trắng và quần thô. Còn áo khoác thì tôi đang...HiHi (Ngại quá) Tôi cảm động, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Giờ này chẳng cần sĩ diện gì nữa, đằng nào cậu ta cũng vứt bỏ thể diện cõng tôi về nhà. Cơ thể lạnh toát đó khẽ giật mình"Cô làm gì vậy?"

"Vì cậu đã nhường áo khoác cho tôi nên tôi sẽ lấy tay mình làm khăn quàng cổ cho cậu. Đơn giản vậy thôi!"

"Thế cảm ơn nha! Tôi hết lạnh rồi, giờ tôi không đưa cô về nhà nữa" Vương Thế Khải nở nụ cười tà ác. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tên chết tiệt! Đúng là làm phúc phải tội mà. Nếu biết trước như vậy, tôi đã mặc kệ hắn cho rồi"Cậu..."

Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị hắn chặn lời"Nhưng tôi sẽ đưa cô đi chơi"

Hả???

"Oh, yeah! Vương Thế Khải, ô sờ kê luôn" Tôi vui sướng, thì ra hắn cố tình chọc tôi, nhưng tôi chẳng thấy giận chút nào. (Sao lại không giận thế nhỉ? *Mờ ám quá*)

...

Tôi cũng chẳng rõ là Vương Thế Khải đưa tôi đi đâu nữa. Mọi người trên phố đều đưa mắt nhìn chúng tôi, thầm ghen tị. Đêm nào cũng vậy, không khí trên phố vô cùng náo nhiệt, người qua lại tấp nập. Đèn đường thắp sáng như ban ngày, hai chúng tôi hòa mình vào dòng người trên phố.

Vương Thế Khải, tôi cứ nghĩ hắn ta là tên mặt người dạ thú, thật không ngờ...

"Đến nơi rồi, cô xuống được chưa?" Hắn xoa xoa cánh tay"Cô nặng hơn tôi tưởng đấy!"

Ôi! Tôi xin rút lại lời nói vừa rồi... (Thay đổi nhanh như chớp) "Cũng may là cậu không bị gãy tay, chứng tỏ tôi còn nhẹ chán" Tôi quay sang đá điểu Vương Thế Khải. Tên này tính tình bướng bỉnh, nhiều lúc chỉ muốn cho hắn xơi củ đậu zô mặt nhưng có lúc lại thấy gần gũi đến lạ thường.

"Cũng sắp rồi! Hơ Hơ Hơ" Hắn ta nhìn tôi cười khẩy, vẻ châm chọc. Đồ ngốc! Bản cô nương mà nặng thì chưa chắc mi đã cõng ta được lâu như vậy đâu."Vào thôi!" Vương Thế Khải kéo tôi vào trong quán. Trời lạnh đến nỗi cả người tôi run cầm cập mà tay hắn vẫn tỏa ra hơi ấm, thật khó tin.

Tomboy Nổi LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ