Twinkle twinkle little star...
Một cậu nhóc ngồi trên băng ghế dài, chân đung đưa không chạm đất, hai bàn tay nhỏ xíu đặt trên những phím đàn piano trắng muốt. Lông mày cậu nhíu chặt lại, ánh mắt tập trung cao độ. Những ngón tay lần bấm từng nốt một.
Một nốt nhạc bị sai. Cậu đập mạnh cả hai bàn tay xuống những phím đàn. Một âm thanh chói tai vang lên.
"Tại sao cứ sai hoài vậy?" Cậu hét lên. Cậu đã tập liên tục mấy tiếng đồng hồ rồi, vậy mà cứ vấp mãi ở một chỗ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, đôi mắt ngân ngấn nước.
"Jinyoung" Một giọng nói trẻ con quen thuộc vang lên sau lưng. Là Jihoon, người anh nhà bên lớn hơn cậu một tuổi. "Jinyoung ráng tập tiếp đi lát hyung cho cục kẹo nha." Anh xòe một viên kẹo gói đỏ ra trước mặt cậu. Cậu gật gật, quẹt nước mắt nước mũi đang tèm lem trên mặt, cười thật tươi.
Từ hôm đó, ngày nào cũng vậy, cứ đúng bốn giờ rưỡi chiều mỗi ngày, Jihoon sẽ qua nhà tập đàn chung với cậu.
"Jinyoung tập xong hyung dẫn đi ăn kem nha!"
"Jinyoung tập giỏi đi, hyung có đem bánh cho em nè!"
"Jinyoung à, tập xong bài này tụi mình đi công viên chơi đi!"
Rồi từ lúc nào không hay, Jinyoung bắt đầu có thói quen chỉ tập đàn khi có Jihoon ngồi bên cạnh. Lúc nào cũng vậy, Jihoon cũng sẽ có một món quà cho cậu sau giờ học đàn. Jinyoung cũng không còn thấy chán ghét những giờ luyện tập nữa
"Jinyoung nè, mai mốt hyung làm ca sĩ, Jinyoung sáng tác nhạc cho hyung hát nha."
"Em đàn dở lắm." Cậu nhăn mặt.
"Hyung thấy hay đấy, tập nhiều sẽ giỏi hơn thôi! Nhé, vậy nhé?"
Jinyoung, khi đó mới chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi, đã gật đầu không suy nghĩ.
Như mọi khi, Jinyoung đậy nắp cây đàn piano lại, nhìn Jihoon với ánh mắt đầy mong chờ.
"Jinyoungie, hyung quên đem kẹo rồi, em lấy cái này trước đi." Mặt Jihoon đỏ lựng, anh tiến lại gần, và hôn một cái thật kêu lên má cậu. "Mai hyung đem cho, hứa đó!"
Vừa nói xong, Jihoon chạy đi mất, để lại Jinyoung đứng một mình ngẩn người tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Viên kẹo Jihoon đã hứa chẳng bao giờ đến tay cậu. Hôm sau đi học về cậu mới hay nhà hàng xóm đã chuyển đi từ sáng. Jihoon không hề báo cho cậu. Thứ duy nhất cậu nhận được là một tờ giấy viết vội.
Jinyoung nhớ tập đàn đó. Hyung sẽ tìm em, hyung hứa đấy!
Đúng là những lời hứa trẻ con thì không thể tin được mà. Jinyoung đặt mảnh giấy vào lại chiếc hộp mà cậu dùng để giữ những thứ quý giá. Tại sao cậu vẫn giữ tờ giấy nhăn nhúm với những dòng chữ nguệch ngoạc đó, cậu cũng chẳng biết.
Bàn tay cậu lướt nhanh trên cây đàn. Giai điệu cứ thế tuôn ra qua những ngón tay thuôn dài. Từ khi nào, những ngón tay ấy đã trở nên quen thuộc với những phím đàn, đến mức nhắm mắt cậu cũng có thể chơi được. Từ khi nào, cậu đã không còn cần đến những cái bánh, những viên kẹo để động viên qua buổi luyện tập nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[WINKDEEP • ONESHOTS] Fruit Basket
FanfictionMột giỏ trái cây đủ loại - những câu chuyện ngẫu hứng về HoonBae/Winkdeep