Always

571 52 1
                                    

Jihoon lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng chưa đến một mét, trùm chăn kín mít rồi lại thẳng chân đạp bay tấm chăn xuống đất vì quá nóng. Anh ngồi dậy nhìn xung quanh. Không gian tối om trừ một vài vệt sáng yếu ớt từ ánh đèn đường bên ngoài hắt qua khung cửa sổ. Cả căn phòng yên lặng, chỉ nghe được tiếng thở đều đều của bốn con người đã sớm say giấc nồng.


Sau một ngày luyện tập cật lực, ai cũng đã mệt lả, đến mức chỉ vừa đặt lưng xuống giường là đã ngáy o o. Trong những ngày gần đây, một giấc ngủ ngon thực sự rất hiếm hoi, nên cả nhóm đều tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi nhiều nhất có thể trước ngày quan trọng. Chỉ duy Jihoon cứ trằn trọc mãi không ngủ được, mặc dù anh cũng đã rất mệt rồi.


Có tiếng mở cửa lạch cạch, một tiếng động nhỏ thôi nhưng lại nghe rõ mồn một giữa bầu không gian tĩnh mịch. Jihoon nhíu mày, giờ này mọi người đều ngủ cả rồi, chẳng lẽ là trộm? Anh lặng lẽ đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra ngoài. Hành lang vẫn tối om, nhưng cửa ra ban công thì đã bị ai đó mở tung ra, gió từ bên ngoài lùa vào làm tấm màn cửa bay phần phật.


Rón rén ước ra ngoài ban công, Jihoon mỉm cười khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Cậu đang đứng dựa vào lan can, đeo tai nghe chìm trong thế giới riêng của mình. Cậu không hề để ý đến sự có mặt của anh.


"Jinyoungie." Anh khẽ gọi. Cậu không có vẻ gì là nghe thấy.


Jihoon tiến lại gần, giật một bên tai nghe của cậu ra.


"C9 Bae Jinyoungie!"


Jinyoung giật bắn mình thiếu chút nữa là hét lên cho cả nhà nghe thấy. Jihoon bật cười.


"Giờ này còn làm gì ở đây vậy?"


Cậu chu mỏ ra, khiến anh muốn cắn cho một cái. "Là em hỏi anh mới đúng đó hyung, trễ rồi anh ra đây làm gì?"


"Không ngủ được." Jihoon bước lại đứng gần sát bên cậu, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người kế bên. "Em cũng vậy sao?" Cậu gật đầu, nhìn thẳng về phía trước.


Anh biết chắc Jinyoung đang rất lo lắng cho sân khấu debut ngày mai, vì chính anh và những người khác cũng vậy. Vừa háo hức lại vừa có phần sợ hãi. Sợ rằng mình sẽ làm không tốt. Sợ không đạt được kỳ vọng của khán giả. Sợ rằng bản thân không xứng đáng với tình cảm mà người hâm mộ dành cho.


"Hyung" Giọng cậu vang lên trầm ấm, nhưng lại như một đứa trẻ. "Lỡ mai em mắc lỗi thì sao?"


"Sẽ không đâu, em đã luyện tập rất nhiều mà." Anh đặt tay mình lên bàn tay đã hơi lạnh của cậu, siết chặt. "Sẽ không sao đâu, nhé?"

[WINKDEEP • ONESHOTS] Fruit BasketNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ