Nếu như hôm đó anh không ngỏ lời kết thúc, liệu bây giờ mọi chuyện đã tốt hơn?
Nếu như hôm đó em không dễ dàng buông tay, liệu chúng ta sẽ hạnh phúc?
-----
"Cứ ăn thoải mái đi, hôm nay anh tụi mày đãi!" Yoon Jisung cười, tay cầm đôi đũa giơ xung quanh ra hiệu cho đám nhỏ hơn bắt đầu ăn. Mười một tên con trai quây quanh một chiếc bàn gỗ, chụm đầu ăn như cả tuần bị bỏ đói, miệng đang nhồm nhoàm đầy thức ăn cũng không kiêng nể gì mà vô tư cười nói.
Park Jihoon ngồi ăn mà đầu óc có chút mơ màng. Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy hình ảnh này? Hơn ba năm, Hơn ba năm rồi nhỉ? Hơn ba năm kể từ lần cuối cùng mười một người đông đủ quây quần bên nhau. Cảnh tượng trước mặt quen thuộc đến mức cảm giác không thực, giống như đang lật lại một cuốn album cũ từ rất lâu trước đó, một cuốn album tưởng như đã bị vứt lăn vứt lóc đâu đó trong một nhà kho cũ kỹ quanh năm không một tia sáng lọt vào, phủ một tầng dày bụi, nhưng từng hình ảnh, từng đường nét vẫn chưa hề bị phai nhòa.
Hắn cảm giác sống mũi mình hơi cay, chắc là do khói từ bếp nướng. Hắn đảo mắt nhìn lướt qua mười người còn lại. Mọi người dường như ai cũng đã khác đi, rồi lại như chẳng có gì thay đổi. Những đôi mắt đã trưởng thành với thời gian, với những va chạm trong ngành giải trí, nhưng đâu đó vẫn lóe lên một tia sáng ngây ngô như ngày đầu gặp gỡ.
Ba năm kể từ khi hợp đồng của Wanna One kết thúc, mỗi người đều bận bịu với công việc riêng. Những cuộc điện thoại, những tin nhắn bắt đầu thưa dần. Nhóm chat vốn ngày nào cũng có người nói chuyện tám nhảm cũng ngày càng ít xuất hiện thông báo, rồi đóng băng và trôi tuột xuống cuối danh sách trò chuyện từ lúc nào cũng chẳng ai hay.
Ba năm không tính là dài, nhưng cũng chẳng hề ngắn. Ba năm, gấp đôi khoảng thời gian họ ở bên nhau, đủ để từng người làm quen và thích nghi với những ngày tháng chạy lịch trình mà không có những thành viên còn lại.
Đủ để mười một con người tiếp tục bắt nhịp chạy theo guồng quay cuộc sống của riêng mình, và đủ để cái tên Wanna One theo đó mà chìm vào quá khứ.
-----
"Để anh đưa em về." Jihoon đề nghị sau bữa tối. Cậu đồng ý. Họ đã qua từ lâu lắm rồi cái khoảng thời gian khách sáo với nhau, và mặc dù ba năm đã trôi qua với số lần chạm mặt chỉ đếm được trên một bàn tay, điều đó vẫn không thay đổi.
Bật radio trên xe, nhưng hắn lại vặn âm lượng xuống thật thấp, chẳng quan tâm bản nhạc đang được phát là bài gì. Mọi sự chú ý của hắn đều dồn lên cậu con trai đang ngồi bên cạnh, với chất giọng trầm trầm mà hắn tưởng như đã quên mất.
BẠN ĐANG ĐỌC
[WINKDEEP • ONESHOTS] Fruit Basket
FanfictionMột giỏ trái cây đủ loại - những câu chuyện ngẫu hứng về HoonBae/Winkdeep